- Không... Không phải.

Người nọ nào dám nói dối? Hắn biết, nếu như mình lại không hảo hảo trả lời, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội trả lời vấn đề.

- Thúy Hoa Hiên chủ chẳng qua là đột phá Hoàng cảnh thất trọng, chẳng lẽ hoàng thất cũng phái người đến hộ pháp cho hắn? Thúy Hoa Hiên chủ này, có mị lực lớn như vậy sao?

Giang Trần lạnh giọng hỏi.

Biểu lộ của Hoàng cảnh nhị trọng kia hơi có chút kinh ngạc, nhìn Giang Trần:

- Bằng hữu... Nghe khẩu khí của ngươi, ngươi hẳn không phải là hộ pháp mà Thúy Hoa Hiên chủ mời?

- Thì tính sao?

Giang Trần lạnh lùng.

- Cái kia là được rồi, chúng ta hẳn là cùng một phe. Cái này thật là hồng thủy trôi miếu Long Vương, người một nhà không nhận biết người một nhà. Tuy ta là người trong hoàng thất, nhưng mà phụng mệnh đến tra Thúy Hoa Hiên chủ. Nếu như các hạ là đối đầu của Thúy Hoa Hiên chủ, chúng ta liền kết thành đồng minh a.

Người này nghe ngữ khí của Giang Trần, vậy mà không phải hộ pháp của Thúy Hoa Hiên chủ, trong lúc nhất thời ngữ khí cũng dễ dàng rất nhiều.

Nhưng Giang Trần lại cười lạnh một tiếng:

- Đồng minh? Ta và ngươi kết thành đồng minh, có chỗ tốt gì?

- Nếu như bằng hữu là tìm Thúy Hoa Hiên chủ báo thù, vậy lần này đúng là một cơ hội. Bởi vì hoàng thất của Xích Đỉnh Đế Quốc, hoài nghi Thúy Hoa Hiên chủ cấu kết ngoại bang, đang muốn truy tra tội chứng của hắn.

- Hừ, nếu như hoàng thất thật sự muốn điều tra Thúy Hoa Hiên chủ, như thế nào sẽ cho phép hắn mời nhiều hộ pháp như vậy?

Giang Trần lại không dễ tin lời của đối phương.

- Ai, xem ra các hạ là thật sự không biết rõ tình hình a. Những hộ pháp kia của hắn, ta dám nói, có hơn phân nửa đều có dị tâm.

- Chỉ giáo cho?

Ánh mắt của người nọ có chút lập loè, lại nói:

- Mượn Xích Ly Tông Cao trưởng lão kia nói, ta dám nói, hắn bị Thúy Hoa Hiên chủ mời đến, tuyệt đối là cao tầng của Xích Ly Tông cho phép. Mà cao tầng của Xích Ly Tông, chỉ sợ cũng đang điều tra chuyện này.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Dù tính toán Thúy Hoa Hiên chủ phản bội hoàng thất, Xích Ly Tông với tư cách Tam phẩm tông môn của Xích Đỉnh Trung Vực, cũng không cần phải nhiệt tâm như vậy a?

Giang Trần kết hợp phản ứng của Cao trưởng lão trước kia, đối phương tuyệt đối không phải điều tra Thúy Hoa Hiên chủ đơn giản như vậy.

Ở Giang Trần xem ra, trong này nhất định còn có sự tình trọng yếu hơn, là nội tình mà Giang Trần không biết.

Giang Trần không dung người nọ nói cái gì nữa, cười lạnh một tiếng:

- Ánh mắt ngươi lập loè, ngôn ngữ nửa thật nửa giả, xem ra đối với tánh mạng của mình cũng không quý trọng thế nào a, cuối cùng hỏi ngươi một câu, hoàng thất phái ngươi tới, đến cùng điều tra cái gì? Còn có, trong mấy hộ pháp kia, phải chăng có đồng đảng của ngươi? Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như ngươi còn chấp mê bất ngộ, vậy thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.

Giang Trần cũng triệt để mất đi kiên nhẫn. Hắn không có thời gian cùng thằng này cãi cọ.

Thời gian có hạn, trì hoãn nhiều một phút đồng hồ, tánh mạng của Vệ Hạnh Nhi sẽ hơn một phần nguy hiểm.

Người nọ thấy ánh mắt của Giang Trần bất thiện, phảng phất có thể xem thấu mình, toàn thân giật mình một cái, do dự thật lâu, cuối cùng thành thành thật thật nói:

- Nếu ta nói ra tình hình thực tế, ngươi thực tha ta một mạng?

- Ta với ngươi không oán không cừu, nếu ngươi nói thật, tha cho ngươi một mạng lại có làm sao?

Giang Trần lạnh lùng nói.

Người nọ lắc đầu:

- Nói miệng không bằng chứng.

- Tốt, ta liền lập thiên địa thệ ước, nếu ngươi nói là lời thật, ta dùng thiên địa thệ ước thề, tuyệt không giết ngươi.

Giang Trần cũng lưu loát.

Người nọ phân biệt chỉ chốc lát, lúc này mới gật đầu:

- Tốt, ta liền nói cho ngươi biết. Kỳ thật, mấy năm này Thúy Hoa Hiên chủ một mực rất kỳ quái. Thẳng đến trước đó vài ngày, mới có tin tức nội tình từ trong Thúy Hoa Hiên truyền ra. Giống như Thúy Hoa Hiên chủ phát hiện bảo tàng Bí Cảnh nào đó. Mà Thúy Hoa Hiên chủ là người duy nhất biết chỗ bảo tàng Bí Cảnh. Cái gọi là đột phá võ đạo, chỉ là một cái nguỵ trang của hắn. Mục đích chân thật của hắn, là tới đào móc bảo tàng trong Bí Cảnh.

Giang Trần nghe nói vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, từ trong miệng người này nói ra, dĩ nhiên là một tin tức như vậy.

Bảo tàng Bí Cảnh? Thúy Hoa Hiên chủ muốn độc chiếm bảo tàng?

Giang Trần nhìn chằm chằm vào ánh mắt người này, dò xét thật lâu, cũng có thể đoán được, trong ánh mắt người này không có ý tứ nói dối.

Nói cách khác, người này ít nhất là nói thật. Về phần người này nói có đúng chân tướng hay không, cái kia lại phải nói khác.

Dù sao, người này cũng là phụng mệnh làm việc, chưa hẳn biết rõ càng nhiều nội tình nữa.

Nhưng mà Giang Trần phỏng đoán, người nọ là Hoàng cảnh nhị trọng, dù ở trong hoàng thất Xích Đỉnh Trung Vực, tuyệt đối cũng là tầng quyết sách đỉnh cấp.

Tin tức hắn lấy được, dù không quá xác thực, cũng không phải giả bộ.

Nói như thế, cái tiết mục nhìn như đột phá võ đạo này, kỳ thật nội tại dĩ nhiên là một hồi tranh đoạt bảo vật?

Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng cực kỳ khiếp sợ. Thúy Hoa Hiên chủ kia đến cùng lá gan lớn đến bao nhiêu? Khẩu vị nhiều đến bao nhiêu? Vậy mà ý định một người độc chiếm bảo tàng?

Thế nhưng mà, Giang Trần nghĩ tới nghĩ lui, còn có chút không rõ.

Nếu như Thúy Hoa Hiên chủ thật sự tìm được bảo tàng Bí Cảnh, vì cái gì lại mời nhiều hộ pháp như vậy? Đây không phải tăng lớn phong hiểm bạo lộ sao?

Hay là hắn cảm thấy, mình lấy cớ đột phá võ đạo này, có thể lừa dối, lừa gạt hết tất cả mọi người?

Nếu như là thứ hai, vậy Thúy Hoa Hiên chủ tính toán không thể nghi ngờ đã thất bại.

Thoạt nhìn, không đơn thuần là hoàng thất, còn có Xích Đỉnh Trung Vực Tam phẩm tông môn Xích Ly Tông cũng cuốn vào. Đây đã là hai cổ thế lực rồi, chớ nói chi còn có thế lực khác.

Giang Trần trầm ngâm một lát, ngàn vạn đầu mối, nhưng không cách nào hội tụ cùng một chỗ, không cách nào hoàn toàn phân tích ra chuyện này.

Bất quá hiện tại, Giang Trần cũng không có thời gian đi phân tích kỹ càng. Chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Lập tức hỏi:

- Phía trước có một trận pháp ngăn đường, nếu ngươi không có đồng đảng, căn bản không cách nào thông qua trận pháp kia. Đồng đảng của ngươi là vị nào?

Người này ai thán một tiếng:

- Mà thôi mà thôi, chuyện cho tới bây giờ, cũng đừng trách ta bán đứng bằng hữu. Ở trong tứ đại hộ pháp kia, Trương lão mạnh nhất, là người của hoàng thất. Chỉ là, ngoại giới một mực không biết điểm này.

Trương lão?

Lúc trước Giang Trần cũng lưu ý qua danh sách hộ pháp. Mười hai hộ pháp của Thúy Hoa Hiên chủ, Trương lão này danh khí lớn nhất, tu vi cũng cao nhất.

Trọn vẹn đạt đến Hoàng cảnh lục trọng, ngay cả Xích Ly Tông Cao trưởng lão, so với Trương lão này mà nói, vẫn là kém một chút.

- Hoàng thất tổng cộng phái mấy người?

Giang Trần lại hỏi.

Người nọ cười khổ nói:

- Ta cũng không quá đáng là một tay sai do hoàng thất nuôi dưỡng, ngươi cho rằng ta có thể biết hết thảy? Ta chỉ là phụng mệnh làm việc. Đến nơi này, liên lạc với Trương lão, hết thảy nghe Trương lão an bài là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play