- Mẹ a... Ngươi đừng hỏi nữa. Hắn hứng thú với con gái, còn không bằng hứng thú với ngươi.

Từ Mộng Thánh Nữ biến sắc, giận dữ:

- Tuyền Nhi, ngươi như thế nào cùng mẫu thân nói loại vui đùa này?

- Mới không phải nói giỡn a. Tên kia vui buồn thất thường, bảo ta một người lưu lại, ta cho là hắn đồng dạng xú nam nhân khác, muốn thổ lộ gì đó. Kết quả... Hắn hỏi ta có phải con gái của Từ Mộng Thánh Nữ hay không, lại cho ta một cái Trữ Vật Giới Chỉ, bảo ta giao cho ngươi.

- Cái gì?

Cảm xúc của Từ Mộng Thánh Nữ lập tức vô cùng kích động, bước nhanh tới.

- Cái chiếc nhẫn kia đâu? Nhanh cho mẫu thân nhìn xem.

Trong miệng lại hỏi:

- Hắn còn nói gì không?

- Mặt khác cái gì cũng chưa nói, chỉ nói nếu như ta có tâm, liền giao đồ vật trong giới chỉ cho ngươi. Hừ hừ, ta có tâm hay không, còn cần hắn nói sao?

Từ Thanh Tuyền quệt miệng.

Bất quá, nàng thật không có che giấu, giao Trữ Vật Giới Chỉ cho Từ Mộng Thánh Nữ.

Từ Mộng Thánh Nữ tiếp nhận, mở ra xem xét, toàn thân đột nhiên chấn động. Trong con ngươi, đột nhiên bắn ra vẻ mừng như điên.

Trực tiếp từ trong Trữ Vật Giới Chỉ đem đồ vật ra, là một cái khuyên tai.

Từ Mộng Thánh Nữ bưng lấy cái khuyên tai kia, hai tay không ngừng run rẩy, bờ môi run run, biểu hiện trên mặt hoàn toàn lâm vào một loại trạng thái không khống chế được.

- Mẫu thân, ngươi... Ngươi làm sao vậy?

Từ Thanh Tuyền bị hù sợ rồi.

- Là hắn... Là hắn... Tuyền Nhi, cái này là phụ thân ngươi đưa tin cho ta. Cái này... Cái khuyên tai này, là ta lúc đầu ở Giang Hãn Lĩnh quanh năm đeo. Năm đó thời điểm ta bị bắt đi, ở trong do dự, cái khuyên tai này rơi trên mặt đất. Là nó, tuyệt đối là nó. Tuyền Nhi, phụ thân ngươi... Phụ thân ngươi đến tìm mẫu thân rồi.

Từ Mộng lộ ra nói năng lộn xộn, cảm xúc không khống chế được.

Từ Thanh Tuyền đi tới, muốn cầm cái khuyên tai kia xem, lại bị Từ Mộng túm chặt, nhìn rất nhiều lần, phảng phất trong tay lấy được chính là nhân gian chí bảo, là hạnh phúc của mình.

- Mẫu thân, cho ta xem xem.

Từ Thanh Tuyền cảm thấy kỳ quặc, muốn nhìn một chút đến tột cùng.

Từ Mộng nắm hồi lâu, mới buông tay ra, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong tay Từ Thanh Tuyền, phảng phất sợ niết đau cái khuyên tai này vậy.

Trong lòng Từ Thanh Tuyền cũng như có điều cảm giác. Nàng biết rõ, cái khuyên tai này, ngưng tụ tưởng niệm nhiều năm của mẫu thân đối với trượng phu, ngưng tụ tất cả tình yêu của nàng đối với trượng phu. Ngưng tụ tất cả hi vọng của nàng.

Cho nên, lúc Từ Thanh Tuyền tiếp nhận cái khuyên tai này, cũng không dám quá tùy ý.

Cái khuyên tai này hoàn toàn chính xác không có bất kỳ chỗ thần kỳ nào, chỉ là một loại trang trí quý báu ở địa phương nhỏ bé. Tu Luyện giả chính thức, căn bản khinh thường mang những vật này.

- Tuyền Nhi, cái khuyên tai này tuyệt đối không giả. Ngươi nhanh nói cho mẹ, ai đưa tin cho ngươi. Người đưa tin, bộ dáng của hắn như thế nào? Hắn... Hắn rất có thể là phụ thân của ngươi a.

Từ Mộng Thánh Nữ rốt cuộc không bình tĩnh được.

- Mẹ a, người kia rất trẻ, 30 tuổi cũng không tới. Tông môn chúng ta có một nữ đệ tử gọi Hứa San, mới 28 tuổi, hắn còn gọi Hứa San là tỷ tỷ. Nói cách khác hắn còn chưa tới 28 tuổi. Ngươi nói hắn sao có thể là phụ thân chứ?

Tuy Từ Thanh Tuyền không muốn giội nước lã, nhưng vẫn ăn ngay nói thật.

Từ Mộng Thánh Nữ a một tiếng, nhưng chưa từ bỏ ý định:

- Dù không phải phụ thân ngươi, khẳng định cũng là bằng hữu của phụ thân ngươi. Bằng không thì, cái khuyên tai này từ đâu mà đến? Tại sao sẽ cố ý giao cho ta?

Không thể không nói, lời nói này của Từ Mộng Thánh Nữ cũng có đạo lý.

Từ Thanh Tuyền thở dài một hơi:

- Mẹ, có một số việc, ta một mực chưa nói cho ngươi. Mấy ngày nay ta phái người đi điều tra qua sự tình của Đông Phương Vương Quốc. Tuy Giang Hãn Lĩnh địa vẫn còn, nhưng đã sớm không phải họ Giang rồi. Ngươi nói Giang Hãn Hầu, còn có Giang Trần gì kia, đều không còn ở đó. Người nghe ngóng nói, rất có thể trước đây ít năm, thời điểm Bất Diệt Thiên Đô xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, cũng đã diệt tuyệt.

- Không... Không có khả năng, cái khuyên tai này sẽ không nói láo.

Vẻ mặt Từ Mộng Thánh Nữ kiên quyết.

- Phụ thân ngươi hắn không có việc gì, ca ca ngươi cũng sẽ không có sự tình.

Từ Thanh Tuyền cũng không muốn phản bác mẫu thân, dù sao, cái này là chấp niệm trong lòng mẫu thân. Phản bác nàng, lại có ý nghĩa gì.

Lập tức nói ra:

- Mẹ, nhìn trong Trữ Vật Giới Chỉ kia còn có vật khác hay không?

Lúc này Từ Mộng mới nhớ tới, tựa hồ trong Trữ Vật Giới Chỉ còn có cái khác.

Vội vàng nhìn, lại phát hiện bên trong thậm chí có một cuộn giấy nhỏ.

Không thể chờ đợi được mở ra…

Ba mươi năm ly biệt, ba mươi năm tưởng niệm. Nay đến Sương Nguyệt Thành, chỉ mong chờ tương kiến.

Chỉ có hai mươi chữ, không có lạc khoản, không có bất kỳ nhắc nhở, không có cho thấy bất kỳ thân phận. Nhưng sau khi Từ Mộng xem xong, lập tức xụi lơ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.

- Tuyền Nhi, là phụ thân ngươi, thật là hắn, đây là bút tích của hắn, ngữ khí của hắn. Tuyền Nhi, ta muốn xuống núi, ta muốn đi Sương Nguyệt Thành.

Tuy toàn thân Từ Mộng vô lực, bị cảm xúc cường đại trùng kích mềm nhũn, nhưng ngữ khí lại dị thường kiên định.

Từ Thanh Tuyền nhìn nhìn hai mươi chữ kia, không có hào hùng tráng ngữ, không có thề non hẹn biển. Nhưng mà hai mươi chữ này, lại chứa lấy chua xót cùng kiên trì hết ba mươi năm ly biệt.

Đây là một tình yêu vĩ đại nhìn không thấy phong hoa tuyết nguyệt.

Giờ khắc này, Từ Thanh Tuyền cũng như có điều cảm giác. Nếu như cái này thật sự xuất từ thủ bút của phụ thân, như vậy phụ thân cùng mẫu thân, tuyệt đối là một đôi vợ chồng vĩ đại.

Lẫn nhau thủ hộ, lẫn nhau bất ly bất khí, thời gian cùng không gian, đều không thể chia rẽ hai người.

Tin nhắn của Giang Phong, thật ra là trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Hắn vốn lưu loát, đã viết trên vạn chữ, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, không có đem ba mươi năm kinh nghiệm viết ra.

Bất quá về sau cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ, đều là hư vô.

Hiện tại hắn cũng không biết thê tử là nghĩ như thế nào, dù hắn kiên định cho rằng, thê tử chắc chắn sẽ không thay lòng đổi dạ.

Thế nhưng mà, đã đến nơi này, nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là áp súc đến hai mươi chữ.

Nếu quả thật tâm ý tương thông, thê tử nhất định có thể cảm thụ được nội hàm mà hai mươi chữ này chất chứa, nàng nhất định sẽ đến tương kiến.

Nếu không được tương kiến, lưu cái niệm tưởng cũng tốt.

Lẫn nhau biết rõ đối phương vẫn mạnh khỏe, cái này ít nhất so với trước kia mờ mịt không tin tức tốt gấp một vạn lần.

Từ Mộng nắm chặc tay con gái:

- Tuyền Nhi, buổi sáng không phải ngươi nói muốn dẫn mẫu thân xuống núi hít thở không khí sao? Hiện tại mẫu thân thay đổi chủ ý. Muốn đi, lập tức đi ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play