́c ngạo mạn sau cung kính. (2)

Tỉnh lão tam nghĩ tới đây, càng không tin, lạnh lùng cười nói:

- Bằng hữu, ta lấy lực lượng từ nơi nào, chẳng phải ngươi tới xem là biết sao?

Tỉnh lão tam đang muốn dẫn xà xuất động, mặc kệ do đối phương là cường giả Đế cảnh hay không, chỉ cần vừa lộ mặt sẽ biest.

Trên mặt Giang Trần nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, tự nhiên hắn nhìn ra được. Tỉnh lão tam này không thấy hoàng hà thì tâm không chết.

Vô Song đại đế cười lạnh một tiếng:

- Vậy bổn đế cũng muốn nhìn xem một chút.

Vừa mới nói xong, thân ảnh Vô Song đại đế đột nhiên nhoáng lên một cái, rơi xuống trước mặt Tỉnh lão tam.

Uy áp đại đế xuất hiện, lan tràn ra chung quanh.

Những võ giả chung quanh Tỉnh lão tam, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đè nặng, ngã trái ngã phải. Không ngờ lại không có một ai đứng vững được.

Không tốt.

Cường giả họ Thái và cường giả Hoàng cảnh thất trọng mặc áo bào màu bạc kia nhìn nhau, bước chân lên phía trước, ý đồ muốn ngăn cản khí thế của Vô Song đại đế.

Khóe miệng Vô Song đại đế nhếch lên, hừ lạnh:

- Chỉ bằng vào hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản ta?

Bước chân di chuyển, giống như mỗi một bước đều có uy áp vô cùng, làm cho hai gã Hoàng cảnh cao cấp kia cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang tới gần bọn họ. Ngực càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

Vô Song đại đế lãnh đạm nói:

- Người nào ngăn ta, chết.

Câu nói kia giống như cọng rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, làm cho thân thể hai cường giả Hoàng cảnh cao giai kia thoáng cái nhoáng lên, máu tươi đồng thời phun ra, vẻ mặt sầu thảm ngã xuống mặt đất.

Tỉnh Tam gia được hai người này ngăn ở phía sau, ngay từ đầu còn không cảm giác được bao nhiêu áp lực. Thế nhưng hai người này vừa mới ngã xuống, cơ hồ tất cả áp lực đều tập trung vào người hắn.

Trong lúc nhất thời cơ hồ thần thứ Tỉnh tam gia muốn sụp đổ, toàn thân nhịn không được mà run lên, trong hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Hắn không ngờ tới, mình chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà thực sự khiến cho cường giả Đế cảnh xuất hiện. Uy áp như vậy không chỉ là cường giả Đế cảnh bình thường, ít nhất cũng là loại cường giả Đế cảnh đình tiêm.

Cũng may Vô Song đại đế thu phóng tự nhiên, bỗng nhiên thu lại uy áp Đế cảnh, Tỉnh Tam gia kia lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân lảo đảo, thiếu chút nữa phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Trên mặt và cổ đều đầy mồ hôi. Ánh mắt của Tỉnh Tma gi a lúc này trở nên vô cùng ngoan ngoãn, trung thực, biểu lộ trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và kiêng kỵ.

- Tiền... Tiền bối... Vãn... Vãn bối thất lễ, vãn bối thất lễ.

Tỉnh Tam gia cũng là người co được giãn được, gặp cường giả Đế cảnh giá lâm, hắn biết rõ hôm nay nếu như không hạ thấp người một chút, chỉ sợ phiền phức sẽ cực lớn.

Vô Song đại đế lạnh nhạt nói:

- Lão phu vốn không muốn xuống, là ngươi muốn để cho lão phu nhìn một chút, nhìn xem lực lượng của ngươi từ đâu mà có a. Nói cho ta biết, lực lượng của ngươi ở đâu? Dường như lão phu không thấy nha.Tỉnh Tam gia lắp bắp, vẻ mặt như muốn khóc:

- Ta... Ta... Ta chỉ nói đùa mà thôi. Tiền bối đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên chấp nhặt với vãn bối.

- Không nên chấp nhặt với ngươi?

Vô Song đại đế gật đầu:

- Cũng có thể. Đúng rồi, ngươi vừa nói gì cơ mà? Nói huynh đệ này của ta cầm linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt ngươi đúng không?

- Không... Không có chuyện này. Có lẽ là bọn thủ hạ nhìn nhầm. Ta sẽ lập tức đi điều tra.

Tỉnh Tam gia vội vàng phủ nhân.

- Đừng có sau này mới điều tra, hiện tại điều tra đi. Lấy ra linh dược, lão phu sẽ tự mình điều tra.

Vô Song đại đế duỗi tay phải ra, nói.

- Không, không cần. Tiền bối không cần. Vãn bối đi, đi ngay. Không quấy rầy tiền bối thanh tu.

Lúc này cho Tỉnh Tam gia mười lá gan, hắn cũng không dám giương oai a.

Trong khi nói chuyện, hắn nháy mắt với đám thủ hạ, lúc này định đi.

Sắc mặt Vô Song đại đế trầm xuống, nói:

- Đi? Ai cho ngươi đi?

Vô Song đại đế sa sầm mặt, bước chân của Tỉnh Tam gia lập tức dừng lại, vẻ mặt khổ sở, cười nói:

- Tiền bối, là vãn bối sai, thực sự là vãn bối sai rồi.

- Đúng hay sai đều là do ngươi nói? Ngươi đang trêu đùa lão phu sao?

Vô Song đại đế không để mình bị đẩy lòng vòng, nói:

- Lấy linh dược ra, lão phu nhìn xem.

Vẻ mặt Tỉnh Tam gia đau khổ

- Linh dược không mang tới, thực sự không mang tới.

- Không mang mà ngươi dám tới đây đối chất? Cũng dám tới nơi này ngang nhiên chỉ trích huynh đệ ta cho ngươi linh dược giả? Ai cho ngươi lá gan này?

Thanh âm của Vô Song đại đế lạnh lẽo vô cùng.

Tỉnh Tam gia cơ hồ muốn khóc lên, bỗng nhiên vươn tay tát mình một cái:

- Tiền bối, là ta sai, là đầu ta bị ý nghĩ ma quỷ xui khiến. Ta không nên vu oan bằng hữu ngài. Mong tiền bối nể mặt Nguyệt Thần giáo, không so đó với vãn bối.

Vô Song đại đế cười lạnh:

- Không so đo với ngươi? Ý ngươi là, một gốc Tiếu bồ đề của ngươi đổi hai gốc linh dược Thiên cấp của ta, lại hai gốc linh dược Địa cấp, cộng thêm hai ức vạn Thánh linh thạch? Cứ như vậy mà vui vẻ chiếm được tiện nghi sao?

Trong lòng Tỉnh Tam gia run rẩy, không ngừng kêu khổ, đồng thời cũng hối hận không thôi.

Lần này thực sự là đá phải thiết bản, được chỗ tốt lớn như vậy cũng thôi đi, còn đuổi tận giết tuyệt? Hiện tại tới mức này, đừng nói là muốn kiếm thêm, cho dù những thứ đã nuốt vào lúc trước cũng phải nhổ ra toàn bộ.

Nhưng mà Tỉnh Tam gia quả thực là người cầm được cũng buông được, hắn vội vàng quát:

- Còn làm gì đó? Mau trở về mang thứ đó tới cho tiền bối.

Vô Song đại đế thấy Tỉnh Tam gia co được giãn được như vậy, trong lúc nhất thời cũng không tiện phát tác. Hắn đã ra mặt, vốn định đem chuyện này náo loạn lớn lên.

Nếu như Tỉnh tam gia này hung hăng càn quấy, hắn không ngại trực tiếp tiêu diệt. Cho dù diệt Tỉnh Tam gia này Nguyệt Thần giáo cũng không có biện pháp làm gì hắn. Dù sao việc này từ đầu chí cuối là TỈnh Tam gia này đuối lý.

Diệt hắn, Nguyệt Thần giáo cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Thế nhưng mà tiểu tử này này lại nắm được buông được, nên mềm thì mềm, lúc cứng thì cứng. Cũng làm cho Vô Song đại đế không tiện ra tay.

Vô Song đại đế nhìn Giang Trần, hiển nhiên muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Giang Trần nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên lấy đại cục làm trọng thì hơn.

Tỉnh Tam gia biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy cường giả Đế cảnh này không ngờ lại trưng cầu ý kiến của người trẻ tuổi kia. Trong lòng cũng kinh hãi không thôi. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trong lúc vô tình mình lại đắc tội với người mà ngay cả cường giả Đế cảnh cũng phải trưng cầu ý kiến.

Tỉnh Tam gia ở Sương Nguyệt thành vốn là nhân vật tàn nhẫn. Hắn tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với mình. Thấy tình thế không đúng, không có một chút tự tôn nào, trực tiếp bước tới trước mặt Giang Trần, vẻ mặt cầu xin nói:

- Thiệu bằng hữu, là Tỉnh mỗ có mắt không tròng, có chỗ nào đắc tội, Tỉnh mỗ xin lỗi ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play