Ngữ khí của Vô Song đại đế không có ý tứ như nịnh nọt Giang Trần, mà thuần túy là khí độ của một trưởng bối, Giang Trần có thể cảm nhận được.

Bởi vì Vô Song đại đế ra tay, chuyện này coi như đã xong. So với hắn, phương thức xử lý của Tịnh Phần điện khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy có chút dây dưa, dài dòng.

Trong lúc nhất thời nhân khí của Vô Song đại đế tăng lên nhiều.

Mà trong lòng Giang Trần, hảo cảm với Vô Song đại đế cũng tăng lên một tầng. Hắn nhìn ra được, Vô Song đại đế này thực tình, có phong phạm của tiền bối.

Nhìn Tịnh Phần điện xử lý chuyện này vô cùng lề mề, cãi cọ không ngừng. Vô Song đại đế người ta căn bản không thèm nói nhảm, trực tiếp ném tên tiểu tử kia ra ngoài, vô cùng nghiêm túc.

Loại phương thức nhìn như bá đạo, thế nhưng lại có thể xử lý vô cùng lưu loát, dứt khoát, không thể nghi ngờ khiến cho người ta càng có hảo cảm.

Giang Trần là người hiểu lễ tiết, cảm kích nói:

- Đa tạ Vô Song tiền bối giải vây.

- Cho dù lão phu khong ra tay, tên tiểu tử kia nhất định sẽ chịu đau khổ trên tay ngươi. Nhưng mà loại ác nhân này nên để lão phu làm a.

Vô Song đại đế có ánh mắt rất tinh tường, hắn có thể nhìn ra được Nam Cung Bình kia trong mắt người trẻ tuổi này chỉ sợ cũng không tính là gì.

Nhưng mà vô Song đại đế cũng biết, người trẻ tuổi này một mình tới Đan Hỏa thành, nếu như quả thực thu thập Nam Cung Bình, chỉ sợ chuyện giải quyết hậu quả cũng không giải quyết tốt được.

Cho nên Vô Song đại đế mới có thể ra tay quyết đoán như vậy, để hắn làm ác nhân. ở Đan Hỏa thành, cho dù là gia tộc của Nam cung Bình, trong mắt Vô Song đại đế cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.

Ở Đan Hỏa thành, cho dù là những thế lực Đế cấp kia cũng không dám đối nghịch với đại đế tán tu như hắn, chứ đừng nói là gia tộc Nam Cung Bình.

- An tâm tham dự Thưởng Kim lôi đài đi. Chuyện khác có lão phu ở đây, ngươi không cần phải lo lắng.

Cường giả chính là cường giả, mỗi một câu nói, hành động đều khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.

Thanh Phượng Đan Vương có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần, cũng không nói gì nữa.

Vương Học Thông khi nhìn qua Giang Trần, ánh mắt tràn ngập ý vị. Đợi sau khi mọi người trở về địa bàn của mình, Vương Học Thông đại sư này mới tiến tới trước mặt Giang Trần.

- Tiểu huynh đệ, thực sự xin lỗi. Lão Vương ta lần này coi như đã đẩy ngươi vào hố rồi. Sớm biết Nam Cung Bình này hỗn đản như vậy, ta sẽ đuổi hắn đi. Ta thấy cấp bậc của vấn đề kia rất cao, suy nghĩ một chút mới giới thiệu cho ngươi. Không ngờ, không ngờ... Ài, tóm lại chuyện lần này, lão phu rất là có lỗi.

Vương Học Thông có chút hối hận, kỳ thực hắn cũng biết tính tình Nam Cung Bình kia hỗn đản, chỉ là hắn cho rằng ở nơi như Thưởng Kim lôi đài này, Nam Cung Bình cho dù hỗn đản thế nào cũng không dám hồ đồ. Cho nên mới giới thiệu hắn ta tới bên lôi đài của Giang Trần.

Vốn ý định của hắn là tốt, là muốn cho Giang Trần kiếm tiền, làm cho Giang Trần dương danh.

Đương nhiên, cũng bởi vì Vương Học Thông rất là ngạc nhiên với Giang Trần, muốn thăm dò một chút, rốt cuộc hắn có bao nhiêu bổn sự.

Nghĩ là một việc, chỉ là cuối cùng lại trở thành như vậy. Vương Học Thông đại sư thực sự nhiệt tình, ở Đan Hỏa thành vẫn là một người có danh tiếng, hôm nay có ý tốt lại trở thành chuyện xấu, chuyện này khiến cho Vương Học Thông đại sư tự trách mình.

- Vương đại sư, việc này không thể trách được ngươi. Những thiếu gia ăn chơi trác táng trên thiên hạ này bình thường đều như vậy. Ỷ vào gia tộc có chút địa vị, không ai bì nổi. Ý tốt của Vương đại sư tiểu tử cũng cảm kích.

Giang Trần cũng không có ý tứ trách cứ Vương Học Thông đại sư.

Dù sao hắn cũng nhìn ra được, Vương Học Thông đại sư này hơn phân nửa là có ý tốt.

- Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

Vương Học Thông nhìn thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút thoải mái, ngẫm lại rồi nói:

- Nhưng mà cũng nên cẩn thận Nam Cung Bình này một chút. Tiểu tử này là thiếu gia ăn chơi có tiếng trong Đan Hỏa thành, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Nhưng mà có Vô Song đại đế làm chủ cho ngươi. Ngươi cũng không cần phải sợ hắn. Bình thường chú ý một chút là tốt rồi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đa tạ đại sư nhắc nhở.

Vương Học Thông gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, len lén lại gần, thấp giọng hỏi:

- Tiểu huynh đệ, lại nói, đầu Thôn Vân Hổ kia của Nam Cung Bình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Lão phu nhìn trái nhìn phải cũng không thấy xảy ra vấn đề gì? Thoạt nhìn như sinh long hoạt hổ a.

Giang Trần nhíu mày, nhìn Vương Học Thông đại sư một chút rồi nói:

- Đại sư, người thực sự cảm thấy đó là một đầu Thôn Vân Hổ sao?

Vương Học Thông bị hắn hỏi lại, có chút khó hiểu nói:

- Đây không phải là Thôn Vân Hổ thì là cái gì? Đầu linh thú này tuyệt đối là một đầu Thôn Vân Hổ a.

Giang Trần im lặng, hắn không thể tưởng tượng được, không ngờ Vương Học Thông lại không biết lai lịch đầu linh thú này. Vậy mà lại nhận đầu linh thú này là Thôn Vân Hổ.

Nhưng mà nghĩ lại Vương đại sư mạnh nhất là ở lĩnh vực tạo nghệ trấn pháp. Đối với linh thú nhất đạo mà nói, nếu như không phải là người trong nghề, nhận lầm linh thú là chuyện bình thường.

Quan trọng nhất chính là, đầu linh thú này rất giống Thôn Vân Hổ. Ít nhất có chính thành tương tự.

- Tiểu huynh đệ, hẳn ngươi có cách nhìn khác chăng?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Đây không phải là Thôn Vân Hổ, cụ thể là linh thú gì ta cũng không có nhìn kỹ, cho nên cũng không dễ kết luận.

Trên thực tế là Giang Trần thoái thác cho nên mới nói như vậy. Tự nhiên hắn nhận ra được đây là linh thú gì, chỉ là tạm thời hắn còn chưa muốn nói ra a.

Vương Học Thông thấy biểu lộ tự tin của Giang Trần như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Ngẫm lại người ta tới từ Vạn Uyên đảo, tuy rằng mình là tiền bối đức cao vọng trọng ở Đan Hỏa thành, nhưng mà linh thú nhất đạo quả thực không phải thứ hắn am hiểm.

Trong lúc nhất thời Vương Học Thông cũng không có dũng khí phản bác.

Than nhẹ một tiếng, hắn vỗ vỗ vai Giang Trần:

- Tiểu tử kia quần là áo lượt, nếu như ngươi nói cho hắn biết đáp án, nói không chừng sau khi nhận được đáp án, song phương đều vui vẻ a.

Sau khi Vương Học Thông rời đi, cơ hồ tất cả trật tự lại hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.

Giang Trần thấy Lâm Yến Vũ dùng ánh mắt ân cần, hỏi thăm nhìn mình, hắn mới truyền âm nói:

- Yến Vũ, không nên phân tâm.

Lâm Yến Vũ thấy sư tôn bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng trấn định lại.

Một việc xen giữa qua đi, cũng không có ảnh hưởng tới sự náo nhiệt cửa Thưởng Kim lôi đài. Nam Cung Bình kia cũng không tới gây chuyện thị phi, cũng không biết là thực sự sợ hãi, hay là lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có buông lỏng, hắn biết rõ tính tình của loại thiếu gia ăn chơi này, tuyệt đối không phải là người có thể nén giận.

Coi như là Nam Cung Bình không có tới tìm phiền phức, vậy nhất định sẽ âm thầm ngáng chân, quấy rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play