Chính như Khổng Tước Đại Đế nói, Vạn Tượng Cương Vực bị tai kiếp, loại bi kịch như Đan nhi, không biết có bao nhiêu.

Chỉ một Đan Càn Cung, lại có bao nhiêu sinh ly tử biệt?

Mà hết thảy, đều là Bất Diệt Thiên Đô, đều là Xích Đỉnh Trung Vực tạo nghiệt.

Khổng Tước Đại Đế hiển nhiên cũng phát giác được mình xúc động chuyện cũ thương tâm của Giang Trần, bề bộn trấn an nói:

- Thế giới Võ đạo, loại sự tình này mỗi một ngày đều phát sinh. Chỉ là sự tình diệt một Vực này, mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng chưa hẳn sẽ có một lần. Bất Diệt Thiên Đô cùng Xích Đỉnh Trung Vực tạo nghiệt bực này, chỉ làm ác, không hướng thiện, số mệnh sớm muộn gì cũng bị hao tổn. Vạn Tượng Cương Vực ngày hôm qua, chính là ngày mai của bọn họ.

Giang Trần cười cười:

- Tuy số mệnh tổn thương, nhưng võ giả chúng ta, tuyệt sẽ không ngồi đợi thiên mệnh đến trừng phạt bọn hắn. Khoản sổ sách này, ta sớm muộn gì sẽ cùng bọn họ tính toán rõ ràng.

Khổng Tước Đại Đế khoan thai cười cười:

- Kỳ thật bây giờ ngươi đã có đủ thực lực như vậy. Không nói Bất Diệt Thiên Đô, Xích Đỉnh Trung Vực, ngươi tuyệt đối là có thực lực diệt bọn hắn.

- Tạm thời không đánh rắn động cỏ.

Giang Trần cũng biết Khổng Tước Đại Đế nói, là có ý thử mình, liền từ chối.

Tạm thời Giang Trần xác thực không có ý định báo thù, mình bây giờ, cánh chim còn chưa đủ cứng. Tuy là Thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn, nhưng không thể kéo lực lượng của Khổng Tước Thánh Sơn, đi báo tư thù.

Cũng không phải nói làm như vậy không thể, mà là hắn không muốn vừa bước lên bảo tọa Thiếu chủ, liền gấp khó dằn nổi điều động lực lượng của Khổng Tước Thánh Sơn.

Mấu chốt nhất là, hiện tại thời cơ còn chưa chín mùi.

Khổng Tước Đại Đế thấy Giang Trần tỉnh táo như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng, vừa rồi hắn nói, đích thật là có ý thử.

Hắn muốn nhìn người trẻ tuổi kia một chút, có thể bởi vì địa vị tăng lên, mà bỗng nhiên xúc động hay không.

Giang Trần biểu hiện, để cho Khổng Tước Đại Đế cảm thấy rất vui mừng.

Cười cười, Khổng Tước Đại Đế lại nói:

- Lần này Bổn đế gọi ngươi tới, là ý định một mình nói cho ngươi sự tình của Lưu Ly Vương Tháp Chủ tháp.

- A?

Giang Trần trừng mắt, hiếu kỳ nhìn Khổng Tước Đại Đế.

- Lưu Ly Vương Tháp truyền thừa mười vạn năm, thời kỳ Thượng Cổ chỉ có Chủ tháp. Võ Tháp cùng Đan Tháp, là sau này nhiều đời cường giả của Lưu Ly Vương Thành tu kiến. Ở trong Võ Tháp cùng Đan Tháp truyền thừa kỳ ngộ, đều là lịch đại cường giả sau Thượng Cổ lưu lại. Mà duy chỉ có Lưu Ly Vương Tháp Chủ tháp, là thời kỳ Thượng Cổ đã có. Bên trong thờ phụng Thiên Vị phù chiếu đời thứ nhất khai sáng Lưu Ly Vương Thành. Chở đầy số mệnh mười vạn năm của Lưu Ly Vương Thành ta.

- Chủ tháp, là một thế giới độc lập. Ngươi có thể xem nó là một thế giới trận pháp, cũng có thể xem nó là một Bí Cảnh. Nói ngắn lại, mặc dù là ta tự mình tiến vào, cũng không cách nào hoành hành ở trong Chủ tháp. Trong tòa Chủ tháp này đến cùng có bao nhiêu bí mật, đến cùng có bao nhiêu kỳ ngộ, chỉ sợ chỉ có tiền bối Thượng Cổ chế tạo Lưu Ly Vương Tháp mới biết được. Sau Thượng Cổ, vô số cường giả của Lưu Ly Vương Thành tiến vào Lưu Ly Vương Tháp, nhưng mỗi người tiến vào cảm nhận cùng thể nghiệm, đều vô cùng giống nhau. Hơn nữa, mỗi người đều chỉ có một cơ hội tiến vào, hơn nữa nhất định phải dưới 60 tuổi. Một khi vượt tuổi, tuyệt đối sẽ bị Lưu Ly Vương Tháp bài xích. Cho nên, mặc dù là bổn đế, cả đời cũng chỉ ở thời đại thiếu niên đi vào một lần.

Giang Trần lại khó hiểu hỏi:

- Ta nhớ thời điểm bài danh chiến, không phải bảy đại đế đều ở trong Lưu Ly Vương Tháp xem cuộc chiến sao?

- Ha ha, chúng ta thực sự ở trong chủ tháp. Nhưng đây chẳng qua là bộ phận bên ngoài chủ tháp, không có tiến vào trận pháp ở trong. Chúng ta nói tiến vào Lưu Ly Vương Tháp, là chỉ tiến vào trong trận pháp. Thế giới Chủ tháp, có bốn cấp bậc. Chín thiên tài đệ nhất khu, đều tiến vào thế giới cấp bậc cao nhất kia. Ở đó, có gặp gỡ gì bổn đế khó mà nói, nhưng mà ở đó tu luyện một ngày, lại có thể so với ngoại giới một tháng. Cho dù là cấp độ thấp nhất, một ngày cũng có thể so với năm ngày bên ngoài. Cho nên, mọi người đối với Thiếu Chủ Bảng tranh lợi hại như vậy, căn nguyên ngay ở chỗ này. Bởi vì từng đệ tử của Lưu Ly Vương Thành, cả đời chỉ có dưới 60 tuổi mới có một cơ hội tiến vào. Mà cơ hội này, nhiều khi, liền quyết định vận mệnh của bọn hắn sẽ cùng người khác hoàn toàn bất đồng.

Khổng Tước Đại Đế nói đến đây, cũng cười nhìn Giang Trần, hỏi:

- Nói như vậy, ngươi có hiểu không?

- Một ngày tương đương một tháng ngoại giới, cấp bậc cao nhất như chúng ta, có thể ở bên trong dừng lại hai năm, chẳng khác gì là 60 năm ngoại giới?

Giang Trần cũng sợ hãi thán phục.

Khổng Tước Đại Đế cười nói:

- Trên lý luận là như thế, đương nhiên, này chỉ là mấy tháng đầu phi thường tấn mãnh. Đến tháng thứ ba về sau, khả năng ưu thế sẽ không lớn như vậy rồi. Tổng thể mà nói, các ngươi ở bên trong lưu đủ hai năm, ít nhất tương đương với bên ngoài ba bốn mươi năm, nếu như lợi dụng tốt, tương đương với năm sáu mươi năm cũng không phải là không có khả năng. Nhưng mà, trong đó cũng không phải một mảnh thái bình. Bên trong đồng dạng có nguy cơ, có sát phạt. Đương nhiên, sau lưng nguy cơ đồng dạng có các loại cơ duyên. Nói ngắn lại, ngươi cứ xem Lưu Ly Vương Tháp là một thế giới độc lập, một Bí Cảnh độc lập, ngươi vào đó là lịch lãm rèn luyện. Không nên ôm tâm tính mọi sự đại cát nào, nhưng cũng không cần nơm nớp lo sợ.

- Ân.

Giang Trần nhẹ gật đầu.

- Mặc dù thế giới bên trong lớn, nhưng khả năng ngươi đụng phải những người khác cũng là có. Cho nên, ngươi tốt nhất làm tốt hết thảy tâm lý chuẩn bị. Nhân tâm hiểm ác, thiên tài của Thiếu Chủ Bảng, lẫn nhau tầm đó cũng không phải hoà hợp êm thấm.

Khổng Tước Đại Đế nhắc nhở.

Giang Trần nở nụ cười, Thiếu Chủ Bảng ở giữa cạnh tranh, cái này không cần Khổng Tước Đại Đế nhắc nhở hắn cũng biết.

Về sự tình Lưu Ly Vương Tháp, Khổng Tước Đại Đế là có kinh nghiệm, nhưng mà cũng chỉ có một lần, hơn nữa đã là sự tình mấy ngàn năm trước rồi.

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể nói sơ lược một ít gì đó. Cụ thể chi tiết, cũng chỉ có thể dựa vào Giang Trần tự mình xử lý.

- Tốt rồi, ba ngày chuẩn bị cũng không phải dài. Động phủ của ngươi rất lớn, tự mình đi tìm một ít nô lệ tôi tớ a.

Nói đến đây, Khổng Tước Đại Đế bỗng nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, ném cho Giang Trần:

- Đây là Thiếu Vũ Lệnh, gần với Thái Vũ Lệnh của ta. Khổng Tước Thánh Sơn chỉ có hai lệnh bài, một tấm là Thái Vũ Lệnh, một tấm là Thiếu Vũ Lệnh. Người cầm hai lệnh bài này, có thể điều động hết thảy Khổng Tước vệ, kể cả điều động Tứ đại Hoàng giả. Còn có tất cả đại phiệt thế gia dưới trướng Khổng Tước Thánh Sơn ta, cùng với hết thảy thế lực tương ứng.

Kể cả Tứ đại Hoàng giả?

Giang Trần cũng hơi có chút giật mình, hắn không nghĩ tới, quyền thế của mình thoáng cái trở nên khoa trương như thế. Khó trách Vân Trung Minh Hoàng đối với mình cũng khách khí như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play