Nhưng Thương Bình Vương lại cười nói:

- Nếu như Đạo hữu biết rõ dụng ý của bổn vương, nhất định sẽ không trách tội bổn vương, trái lại, còn phải cảm tạ bổn vương.

Giang Trần cười lạnh nói:

- Cảm tạ ngươi đánh lén ta?

- Đạo hữu, đánh lén ngươi, đổi một cái góc độ mà nói, là thăm dò tư cách của ngươi. Ngươi thông qua được chúng ta thăm dò, mới có tư cách đi vào đây.

Ngữ khí của Thương Bình Vương bằng phẳng, không nhanh không chậm, cho người một loại cảm giác thong dong.

- Đi vào đây?

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Một cái trận pháp mê hoặc tai mắt người mà thôi, có cái gì đặc thù sao?

Mình đã cho mọi người cảm giác là cuồng nhân, vậy thì cuồng một chút a.

Thương Bình Vương cười nói:

- Đạo hữu, người ở phía ngoài có bao nhiêu, tin tưởng ngươi cũng thấy. Hoang Man Chi Địa, vài vạn năm chưa bao giờ mở ra. Bên trong đến cùng có cái gì, ai cũng không biết. Thế nhưng mà, nếu như thoáng cái tràn vào nhiều người như vậy, thế tất sẽ đại loạn. Vạn nhất đụng phải sinh linh cường đại bên trong, sẽ có khả năng liên lụy những cường giả chân chính chúng ta.

Cường giả chân chính.

Giang Trần cười cười, đã minh bạch ý tứ của đối phương. Nguyên lai gây nên thăm dò, là xác định "cường giả chân chính".

Lúc này, xa xa có một đàn ông trung niên, lại có chút không kiên nhẫn:

- Thương Bình Vương, chỉ là một tên tiểu tử, thực lực bất quá là Thánh cảnh, không cần khách khí với hắn như vậy a? Để cho hắn đến, là nhìn trúng hắn. Làm gì nuông chiều hắn như vậy?

- Đúng vậy, chúng ta ở đây, người nào không là Hoàng cảnh? Lại để cho một tiểu tử Thánh cảnh trộn lẫn tiến vào, bản thân có điểm không ổn a.

Có người mở miệng, những người khác cũng nhao nhao mở miệng. Hiển nhiên, bọn hắn đối với tư cách tiến vào đây của Giang Trần, còn không quá nhận đồng.

Tựa hồ Thương Bình Vương đối với những thuyết pháp này, cũng không phản đối, chỉ là mỉm cười nhìn Giang Trần, muốn nhìn một chút Giang Trần tỏ thái độ như thế nào.

Giang Trần nhún nhún vai:

- Đã không chào đón, ta ly khai là tốt rồi.

- Đã đến rồi, ngươi còn muốn đi?

Tên trung niên kia cười rộ lên, nói với Thương Bình Vương.

- Thương Bình Vương, ngươi để cho tiểu tử này tiến đến, lại phóng hắn đi ra ngoài, ai biết ở bên ngoài hắn có thể nói bậy hay không? Vạn nhất hắn đi ra ngoài nói hưu nói vượn, kích động cảm xúc của mọi người, trên mấy vạn người làm loạn, đến lúc đó xử lý như thế nào?

- Đúng, đã đến rồi, không thể để cho hắn đi.

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống, cười rộ lên:

- Như thế nào, hẳn đây là Hồng Môn Yến?

Thương Bình Vương khoát tay áo, bỗng nhiên cười thần bí:

- Chư vị, tất cả mọi người yên lặng một chút. Vị Hoàng đạo hữu này, tuy vẫn là Thánh cảnh, nhưng thần trí của hắn cường đại, không thua các vị đang ngồi. Việc này, chúng ta lấy cường giả thần thức cường đại. Hơn nữa, người như vậy, càng nhiều càng tốt.

- Dù có chút thần thức, nhưng thực lực không đủ, còn phải dùng chúng ta bảo hộ hắn?

- Đúng, mang một cản trở, không phải tự tìm phiền toái sao?

Cả đám này, ngữ khí đều không khách khí, đối với Giang Trần khinh thị coi rẻ.

Giang Trần chỉ cười lạnh, trong nội tâm đại khái cũng tinh tường, biết rõ đây chính là liên minh mà Lâm Yến Vũ nói. Có lẽ là nhóm người này tụ tập cùng một chỗ, muốn khống chế sự tình tiến vào hoang man lần này.

- Các ngươi chậm rãi trò chuyện, bổn thiếu gia không có hứng thú nghe các ngươi vô nghĩa.

Giang Trần nói xong, thân hình nhoáng một cái, đã đi tới biên giới trận pháp.

Thương Bình Vương kia khẽ giật mình, trận pháp này của hắn, tiến đến dễ dàng, đi ra ngoài lại không dễ. Lối ra phi thường ẩn nấp, người bình thường căn bản tìm không thấy.

Vậy mà tu sĩ tuổi trẻ này, một bước tầm đó, liền đến lối ra trận pháp, phần thần thức, sức quan sát này, làm cho Thương Bình Vương cũng giật mình không thôi.

- Đạo hữu dừng bước.

Trong thần thái thong dong của Thương Bình Vương, hiện lên một tia lo lắng, nếu như đối phương bước ra, cái liên minh nhận không ra người của bọn hắn, chẳng khác nào triệt để bộc lộ.

Nếu như người ngoại giới biết được bọn hắn muốn khống chế chuyện lần này, tuyệt đối sẽ tạc ngất trời.

Về tình về lý, cũng không thể để cho người trẻ tuổi kia đi ra ngoài. Dùng tính tình nóng nảy của người trẻ tuổi kia, đi ra ngoài không châm ngòi thổi gió mới là lạ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể lưu được ta sao?

Giang Trần vừa tiến đến, thần thức liền bao trùm cả khu vực, đã đem người nơi này sờ soạng ra ngọn nguồn, tuy cường giả ở đây rất nhiều, thuần một sắc đều là Hoàng cảnh.

Thế nhưng mà, muốn nói có ai có thể chính thức uy hiếp được tánh mạng của hắn, còn thật không có.

Không phải Giang Trần tự cao tự đại, nhưng dùng tu vi cùng trang bị hiện tại của mình, cường giả Hoàng cảnh, Giang Trần thật đúng là không sợ.

Trừ khi là cường giả Thiên Hoàng cảnh, đồng thời lại có bảo vật nghịch thiên, Giang Trần mới có thể kiêng kị vài phần. Nhưng muốn nói sợ hãi, còn không đến mức.

Cường giả tự tin, có chút là giả vờ, có chút là tự nhiên toát ra.

Mà giờ phút này Giang Trần tự tin, lại cho những người ở đây một loại cảm giác nhìn không thấu. Ở bọn hắn xem ra, tu sĩ tuổi trẻ hung hăng càn quấy kia, chắc có lẽ không cường đến như vậy.

Nhưng khi nhìn khí độ của người ta, lại không giống như giả vờ.

Trong lòng Thương Bình Vương cũng ngầm cười khổ, liếc ra ý những người khác, nói ra:

- Chư vị, các ngươi đã tin bổn vương, để cho bổn vương tổ chức mưu đồ chuyện này, như vậy bổn vương quyết định, chư vị cũng không cần một mực giội nước lã làm trái lại a?

Những người khác không nói một lời, nhìn qua Thương Bình Vương.

- Được rồi, ta cho Thương Bình Vương mặt mũi.

- Đúng, cho ngươi một cái mặt mũi. Bất quá, nếu như tiểu tử này không có thực học, chúng ta tuyệt đối không dung người thật giả lẫn lộn.

Ánh mắt của Thương Bình Vương sáng quắc nhìn Giang Trần:

- Hoàng đạo hữu, bổn vương có một đề nghị, ngươi có bằng lòng nghe một chút hay không.

- Nói.

Giang Trần mặt không biểu tình.

- Bằng hữu ở đây, đều là đại nhân vật thành danh của Nhân loại cương vực, cả đám lòng dạ có chút cao, là chuyện đương nhiên. Hi vọng đạo hữu có thể lý giải.

Giang Trần chỉ cười lạnh, lại không tiếp lời.

Lý giải? Ta dựa vào cái gì phải lý giải các ngươi?

- Mọi người chúng ta tụ cùng một chỗ, thật ra là muốn khống chế thế cục thoáng một phát, vì tiến vào hoang man lần này chế định một qui tắc.

Thanh âm của Thương Bình Vương, tựa hồ mang theo tính kích động, để cho người nhịn không được muốn nghe tiếp.

- Các hạ cũng nhìn thấy. Hai ngày này, người càng ngày càng nhiều, bổn vương đoán chừng, dọc đường tối thiểu còn có mấy vạn tu sĩ không ngừng chạy đến. Nếu như là cường giả, đây cũng thôi. Có chút Nguyên cảnh, thậm chí là Tiên cảnh a miêu a cẩu, cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, thật là làm cho người không biết nên khóc hay cười. Nếu như không khống chế, một sóng lớn người tràn vào như vậy, ai biết sẽ chọc ra nhiễu loạn gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play