Những trọng tài khác cũng nhìn thấy lựa chọn của Giang Trần, đều âm thầm lắc đầu. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy những linh dược liệu mà Vinh Đan Vương kia chọn.

Những trọng tài này đều là đại hành gia, nhìn thấy Vinh Đan Vương chọn dược liệu, mọi người liền biết rõ Vinh Đan Vương muốn luyện chế một loại đan dược Chân Thánh cấp trung giai.

Trong một giờ, có thể làm được một bước này, trình độ tuyệt đối là không tệ.

Coi như là những trọng tài như bọn họ tự mình ra tay, cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.

Mặc dù không phải đan dược có cấp bậc cao nhất, thế nhưng ít nhất hắn cũng có chín thành thắng được ván này.

Dù sao ngươi muốn luyện chế ra đan dược cao cấp một chút, cho dù tài liệu có lấy ra đủ, thì thời gian một giờ cũng không cho phép.

Trong vòng một giờ, muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn, phương diện thời gian tự nhiên là không đủ.

Thời gian hạn chế trong vòng một giờ này vô cùng quan trọng, cũng làm cho song phương tham gia đánh cuộc nhất định phải vắt óc tìm mưu kế truy cầu đan dược thượng đẳng.

Một là thời gian hạn chế, hai là tài liệu cũng có hạn chế.

Người xem chung quanh tuy rằng không có chuyên nghiệp bằng chín vị trọng tài kia, ánh mắt cũng không có độc đáo như chín vị trọng tài, thế nhưng mà chỉ bằng vào linh dược hai bên chọn, mọi người vẫn nhìn ra được một ít môn đạo.

Nhìn thế nào Vinh Đan Vương của Thái Uyên lâu kia đều cao tay hơn Chân Đan Vương của THái Uyên các rất nhiều.

Lúc này trong đầu Vi Thiên Tiếu cũng có chút thất lạc. Nhìn thấy lựa chọn linh dược như vậy, trong lòng Vi Thiên Tiếu khó mà cười nổi.

Hắn cũng biết một Đan Vương nhị cấp đi đối phó với một Đan Vương lục cấp, bản thân đã có chút không công bằng.

Vi Thiên Tiếu cũng biết, không có đường lui, cho dù là thua, Vi gia cũng phải thua đẹp. Cho dù thua ván này, ít nhất Vi gia cũng có thể chứng minh tấm lòng của mình với Bàn Long đại phiệt.

Lực chú ý của Cơ Tam công tử hiện tại hoàn toàn không có đặt ở trận đấu. Giờ phút này tâm tình của hắn hoàn toàn khiếp sợ.

Từ sau khi Giang Trần nói toạc ra Trân Lung Thiên Cương đan cục, suy nghĩ của Cơ Tam công tử triệt để bay bổng. Hắn nhớ tới ngày đó Giang Trần nói cho hắn Thường Thanh đan.

Trước đó hắn còn có chút bán tín bán nghi, cảm thấy Tùng Hạc đan này có phải có thực hay không?

Nhưng hôm nay nhìn thấy Trân Lung Thiên Cương đan cục này, Cơ Tam công tử ý thức được, Chân Đan Vương của VI gia này có địa vị tuyệt đối không thấp.

Tuy rằng không biết cụ thể người này có thân phận gì, thế nhưng nhất định người này đã được danh sư chỉ điểm qua.

Hơn nữa sư phụ của người này tuyệt đối còn mạnh hơn Đan Vương đỉnh cấp như Dục Đan Vương này. Cũng tương đương với việc, lão sư của Chân Đan Vương Vi gia vô cùng có khả năng là đan đạo đại đế trong truyền thuyết.

Cho dù là đan đạo đại đế cũng chưa chắc đã nắm giữ được Trân Lung Thiên Cương đan cục a.

Đan đạo cường giả có thể nắm giữ được Trân Lung Thiên Cương đan cục, kiến thức phải như thế nào a.

Loại cường giả này nói trên đời này có Thường Thanh đan, chẳng lẽ còn ăn nói lung tung sao?

Nếu như nói lúc trước Cơ Tam công tử chỉ tin sáu bảy thành, như vậy giờ phút này hắn tuyệt đối đã tin tưởng mười phần.

- Chân Đan Vương này tuyệt đối không phải là vật trong ao. Cơ lão tam ta bình sinh kết giao vô số, nực cười đều là bằng hữu rượu thịt, thời khắc mấu chốt lại không dùng được bao nhiêu. Ngược lại một Đan Vương trong lúc vô tình kết giao lại có tiềm lực như vậy. Mặc kệ lần này kết quả thế nào, nhất định phải kết giao với Chân Đan Vương này. Nếu như có cơ hội mời được lão sư của hắn luyện chế một khỏa Tùng Hạc đan, tuyệt đối có thể khiến cho Bàn Long đại phiệt ta khởi tử hồi sinh.

Nghĩ tới loại khả năng mỹ diệu này, trong lòng Cơ Tam công tử kích động không thôi. Cho nên lần đặt cược này hắn cũng không đặc biệt để ý tới nữa.

Tính toán được mất nhất thời thì được cái gì?

Hiện tại cơ hồ tất cả tinh lực của Cơ Tam công tử đều đặt ở bên trên Tùng Hạc đan.

Kim Quan Vân Hạc đã có, chỉ còn thiếu quả của Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Cơ Tam công tử tin chắc rằng trời không tuyệt đường người. Trong thiên đạo chắc chắn sẽ ẩn dấu một con đường, có thể tìm được một đường sáng.

Khác với Cơ Tam công tử suy nghĩ miên man, bên Vương Đình đại phiệt, Vương Đằng như đã tính trước. Địa vị của tên Đan Vương thất cấp kia tương đối cao, dường như đang báo cáo với Vương Đằng gì đó.

- Thiếu phiệt chủ, Vinh Đan Vương chọn tài liệu, tư chất so với bên Thái Uyên các còn cao hơn một bậc. Dùng trình độ Đan Vương lục cấp của Vinh Đan Vương, phần thắng của ván này hắn đã nắm chắc. Chỉ là nhìn xem trong vòng một giờ hắn có thể thành công luyện chế ra được khỏa đan dược này hay không mà thôi.

Đan Vương thất cấp này ánh mắt vô cùng độc đáo, giống như chín vị Đan Vương trọng tài kia, hắn cũng nhìn ra chỗ cao minh của việc lựa chọn linh dược của Vinh Đan Vương.

Kỳ thực Vương Đằng cũng nhìn ra một chút môn đạo, hắn mỉm cười gật đầu, trên mặt tràn ngập vui vẻ, chỉ cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Cửa ải thứ nhất trước đó Thái Uyên lâu đã thắng.

Ván đầu tiên ở cửa thứ hai, đối thủ may mắn chiến thắng. Nhưng nếu như ván thứ hai hắn chiến thắng mà nói, coi như đã hòa nhau. Chỉ cần ván thứ ba thắng là Thái Uyên lâu có thể thắng lợi toàn cục.

Cửa hàng kia của Vi gia sẽ đổi chủ, trở thành sản nghiệp của Vương Đình đại phiệt hắn.

Suy nghĩ một chút, Vương Đằng cảm thấy như trong lòng mình nở hoa.

Giẫm đạp Vi gia, đánh vào mặt mũi Vương Đình đại phiệt, thuận tiện còn có thể đoạt được cửa hàng của Vi gia ở phố Thần Nông. Đây quả thực là một mũi tên hạ ba con chim a.

Nếu như nói trước khi đánh cuộc bắt đầu, Vương Đằng còn có chút ít nghi kỵ, cảm thấy Vi gia đưa cửa hàng ra đánh cuộc có chút bất thường. Như vậy giờ khắc này hắn đã tin chắc rằng, đây tuyệt đối là Vi gia cố ý giả thần giả quỷ, muốn buộc Vương Đằng hắn nhượng bộ, chèn ép sĩ khí Thái Uyên lâu của hắn.

- hừ, loại thủ đoạn giả thần giả quỷ này cũng muốn hù dọa Vương Đình đại phiệt ta? Vi gia các ngươi quá đề cao chính mình rồi.

Trong lòng Vương Đằng khinh thường, chỉ cảm thấy Vi gia này hô to gọi nhỏ. Bằng không thì chỉ cần là người đầu óc hơi tỉnh táo một chút, cũng không đem cửa hàng duy nhất của Vi gia ở phố Thần Nông ra đánh cược.

Chỉ là một thế gia cửu cấp, đánh cuộc với Vương Đình đại phiệt? Đây không phải là tự mình muốn chết sao?

Trong lòng Vương Đằng đắc ý, thắng lợi trước mắt, cơ hồ là dễ dàng như trở bàn tay, loại cảm giác thành tựu, đắc ý như vậy tựa như đứng trên cao nhìn về phía xa, khiến cho tâm tình của hắn vô cùng thoải mái.

Trong lúc đắc ý, hắn nhịn không được mà nhìn về phía Cơ Tam công tử.

Hắn rất muốn nhìn một chút giờ phút này Cơ Tam công tử có biểu lộ thế nào. Chỉ là khiến cho Vương Đằng thật không ngờ chính là Cơ Tam công tử kia lúc này có biểu lộ kỳ lạ, giống như suy nghĩ linh tinh, không ngờ lại không quan tâm tới ván bài này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play