Nếu như ở trong tay Bất Diệt Thiên Đô hoặc là Xích Đỉnh trung vực. Căn bản không có một chút cơ hội nào. Vốn Giang Trần định bắt CUng Kỳ trao đổi lấy những người này, chỉ tiếc... Vẫn chậm một bước.

Đế đô của Xích Đỉnh đế quốc, đám người Cung Vô Cực đã trở lại đế đô.

Cơ hồ tất cả đại nhân vật trong Xích Đỉnh trung vực, cơ hồ tất cả đều có mặt. Kể cả ba tông chủ của tông môn Tam phẩm kia, còn có một ít cao tầng hoàng thất của Xích Đỉnh đế quốc.

Quả thực tông chủ tông môn Tam phẩm, thực lực cũng không kém hơn Cung Vô Cực, thậm chí còn cao hơn một chút.

Thế nhưng mà ở trước mặt Cung Vô Cực, bọn họ cũng không dám thất lễ.

Cung Vô Cực mặc dù chỉ là Hoàng cảnh tứ trọng, nhưng hắn với tư cách là Pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, địa vị rất cao, đại biểu của tông môn nhất phẩm - Bất Diệt Thiên Đô.

Cho nên trong Xích Đỉnh trung vực, cho dù là hoàng đế của Xích Đỉnh trung vực cũng phải bán vài phần mặt mũi cho Cung Vô Cực.

- Cung pháp vương, chuyện lần này trẫm cũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Ai cũng không ngờ tới một Đan Kiền Cung lại có dị số như vậy. Nhưng mà trẫm đã tuyên bố treo thưởng, truyền khắp tất cả các vực. Tin rằng tiểu tử này có chắp cánh cũng khó thoát khỏi.

Ngữ khí của Xích Đỉnh hoàng đế vô cùng trầm trọng.

Cung Vô Cực lạnh nhạt gật đầu:

- Phần tâm ý này Cung mỗ nhận. Treo giải thưởng có thể khiến cho nhiều người nóng đầu, nhưng có thể đuổi giết được Giang Trần này hay không Cung mỗ cũng không dám lạc quan. Tiểu tử ngày gian hoạt như quỷ, mấy lần Cung mỗ bố trí thiên la địa võng, đều bị hắn trốn thoát.

- Hắn có thể chạy trốn nhất thời nhưng không chạy được mãi mãi. Chỉ cần hắn vừa hiện thân là tự có người nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần có một người nhìn chằm chằm v ào hắn, một truyền mười, mười truyền trăm, hắn ta muốn bỏ chạy khi đó sẽ càng khó.

Cung Vô Cực từ chối cho ý kiến, hắn mở địa đồ ra, ánh mắt không ngừng chuyển động giữa Vạn Tượng Cương Vực tới Lưu Ly vương thành.

- Tiểu tử này nhất định đang đi tới Lưu Ly vương thành. Mọi người xem xem, từ Vạn Tượng Cương Vực tới Lưu Ly vương thành có bao nhiêu tuyến đường có thể đi?

Mọi người nghe vậy đều nhìn vào địa đồ.

Cuối cùng, mấy tuyến đường chủ yếu đều bị phác thảo ra từng cái.

- Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa.

Trên những con đường kia, Cung Vô Cực không ngừng điểm vào, đem một ít địa phương quan trọng khoanh tròn lại.

- Nếu như Giang Trần muốn chạy trốn, tài nguyên trên người hắn chung quy sẽ có một ngày hao hết. Sau khi hao hết hắn ta nhất định phải tiếp tế. Như Độn không phù cao cấp, hắn nhất định phải mua một ít. Bản thân Đan Kiền Cung vừa rồi không có bổn sự chế tác Độn không phù cao cấp, cho nên nếu như hắn muốn mua Độn không phù cao cấp, nhất định phải đi tới những nơi này. Cho nên những địa phương này nên theo dõi trọng điểm.

Cung Vô Cực phân tích cũng vô cùng có đạo lý, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Bỗng nhiên có người đứng ra cười nói:

- Cung đại nhân, Tiểu vương có một kế, không biết có nên nói hay không?

Người này chính là Tam hoàng thử của Xích Đỉnh đế quốc mà Giang Trần trước đó đã gặp ở Long Phượng tửu lâu.

- Ha ha, trước tiên tự giới thiệu một chút. Tiểu Vương gọi là yến Vãn Ngư.

Nhìn ánh mắt Cung Vô Cực tràn ngập vẻ nghi hoặc, Tam Hoàng tử này vội vàng giới thiệu.

Xích Đỉnh hoàng đế vội nói:

- Cung Pháp vương, đây là một trong những hoàng tử của trẫm. Túc trí đa mưu, chuyện thẩm vấn tù binh Đan Kiền Cung vừa rồi cũng là do nó một tay xử lý.

Nói tới chuyện tù binh, trong lòng Cung Vô Cực có chút khúc mức, nếu như không phải XÍch Đỉnh đế quốc đem tù binh bán cho Lưu Ly vương thành, cháu trai Cung Kỳ của hắn nói không chừng sẽ không chết.

Tuy rằng loại giả thiết này không có ý nghĩa nữa, thế nhưng khúc mắc trong lòng hắn lại không dễ giải như vậy.

Cho nên nghe thấy Yến Vãn Ngư này phụ trách chuyện thẩm vấn tù binh, biểu lộ trên mặt thoáng cái lãnh đạm hơn rất nhiều.

Yến Vãn Ngư kỳ thực cũng biết rõ nguồn cơn của việc này, hắn đang lo lắng Cung Vô Cực ghi hận hắn, cho nên mới chủ động đứng ra hiến kế, là mất bò mới lo làm chuồng.

Cung Vô Cực từ chối cho ý kiến, Yến Vãn Ngư này dày mặt nói:

- Giang Trần kia vô cùng trọng tình với tông môn, ta cảm thấy chúng ta có thể làm chút mê chướng ở chỗ này. Tông chủ Đan Kiền Cung, Đan Trì kia không phải là chưa sa lưới sao? Dựa vào thứ này hấp dẫn Giang Trần tới. Căn cứ vào tình báo của Tiểu vương, Đan Trì cung chủ kia có ơn tri ngộ với Giang Trần. Nếu như nghe nói Đan Trì cung chủ rơi vào trong tay chúng ta, hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu.

Đề nghị này khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng.

Đúng vậy, truy tung khắp nơi chưa chắc đã bắt được Giang Trần. So với mò kim đáy bể, còn không bằng để cho hắn ta tự dẫn xác tới.

Âm mưu này cũng coi như là dương mưu.

Chỉ cần Giang Trần và Đan Trì cung chủ không có chạm mặt, dương mưu này có thể thực hiện được.

Vấn đề duy nhất chính là Giang Trần có hội họp với Đan Trì kia hay không mà thôi.

Nhưng vô luận thế nào, kế sách này đáng để thử một lần.

Theo như suy luận, Giang Trần và Đan Trì căn bản chưa có hội họp. Một khi đội ngũ tách ra, muốn hội họp càng không có khả năng.

Nhất là dưới tình huống canh phòng nghiêm ngặt, muốn hội họp càng không có khả năng.

Truyền âm phù cũng chỉ dùng ở khoảng cách gần, chỉ sử dụng dưới tình huống biết rõ vị trí của nhau. Trời nam đất bắc, căn bản không có khả năng trao đổi.

Nửa năm sau, Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã rời xa Xích Đỉnh trung vực. Nhưng mà bởi vì lệnh treo giải thưởng kia, tuy rằng rời khỏi Xích Đỉnh trung vực, nhưng mà mỗi khi đi trên đường đều có vô số người vì giải thưởng kia mà đuổi giết bốn phía, khiến cho hai người t không có cách nào toàn lực chạy trốn.

Nhưng mà hai người giả trang thành tán tu Nguyên Cảnh, tuy rằng trên đường đi cũng gặp phải một ít kiểm tra. Thế nhưng cũng không có hoài nghi bọn họ.

Thời gian nửa năm, bởi vì Thánh Anh đan sung túc, tu vi Giang Trần lần nữa đột phá, thuận lợi tuấn chức Thánh Cảnh tam trọng.

Khi đột phá, Giang Trần cũng không muốn khiến cho mọi người chú ý, cho nên thúc dục trận pháp, hoàn thành tấn cấp trong trận pháp này.

Hoàng Nhi thì ở bên ngoài hộ pháp cho Giang Trần, cả quá trình vô cùng thuận lợi.

Nửa năm ở chung sớm chiều, khiến cho hai người vô cùng thoải mái, hiểu nhau. Hợp tấu cầm tiêu khúc Thiên Lại Diệu Âm càng đạt tới mức độ tuyệt hảo.

So với lúc ở Đan Kiền Cung, Hoàng Nhi đối với loại cuộc sống này không những không cảm thấy ghét bỏ mà còn thấy hưởng thụ trong lòng.

Mà khi nói chuyện vói Giang Trần, cũng khiến cho Hoàng Nhi có thêm lý giải về người trẻ tuổi thần bí này. Mà trí nhớ có một không ai của Giang Trần, mặc dù hắn không có tận lực khoe khoang, nhưng khi nói chuyện, loại khí chất, nhận thức siêu nhiên này nhiều lần khiến cho Hoàng Nhi giật mình không thôi.

Một ngày hai người đi tới một tiểu thành.

Cửa vào tiểu thành này cũng treo giải thưởng Giang Trần. Giang Trần đối với chuyện này đã sớm chết lặng, bọn họ vốn đã tận lực tránh khỏi những thành lớn, nhiều người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play