Trong lúc đó từ hư không lại truyền đến thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo của Lăng Bích Nhi:

- Uông Hàn, ngươi càng nói càng khoa trương, lại càng chứng minh ng ươi chột dạ. Không thể tưởng tượng được đường đường là đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung lại hèn mọn bỉ ổi như vậy. Quả nhiên là mất mặt xấu hổ. Cho dù bây giờ ngươi tìm được tiền bối Hoàng cảnh làm chỗ dựa, cũng không cải biến được sự thất bại của ngươi. Dù ngươi nhận Xích Đỉnh hoàng đế làm cha, ở trước mặt Giang Trần ngươi vĩnh viễn đều là kẻ thất bại.

Nghe thấy thanh âm của Lăng Bích Nhi, sắc mặt Giang Trần lập tức trầm xuống.

Quả nhiên là sư tỷ Lăng Bích Nhi.

Một cỗ lửa giận ầm ầm bạo phát, sát ý khôn cùng lập tức xông lên đầu.

- Uông Hàn, Uông Hàn.

Giang Trần âm thầm lẩm bẩm hai chữ này, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh thấu xương. Tên hỗn đản Uông Hàn này hiển nhiên đã khiến cho Giang Trần triệt để giận dữ.

Cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, Giang Trần không vì thế mà mất đi lý trí. Hắn biết rõ theo lời nói của Lăng Bích Nhi, bên trong có ý tứ nhắc nhở.

Xích Đỉnh trung vực, cường giả Hoàng cảnh.

Trong lòng Giang Trần giật mình, hắn tuyệt đối không ngờ tới người ngang nhiên xâm lấn lại là người Xích Đỉnh trung vực.

Chẳng lẽ lịch sử sáu trăm năm trước lại lần nữa tái diễn?

Xích Đỉnh trung vực này lần nữa xâm lấn, thế cục thoáng cái trở nên càng thêm phức tạp.

- Xích Đỉnh trung vực... Xích Đỉnh trung vực.

Trong cơn giận dữ Giang Trần vẫn tỉnh táo, biết rõ địch nhân là ai, khi đối phó sẽ dễ dàng hơn.

Xích Đỉnh trung lực là một nơi tiếp giáp với Vạn Tượng Cương Vực, có huyết hải thâm cừu với Vạn Tượng Cương Vực. Ngang nhiên xâm lấn cũng không tính là chuyện gì lạ.

Chỉ là lần này bọn chúng dựa vào lý do gì? Lần xâm lấn sáu trăm năm trước Xích Đỉnh trung vực dựa vào lý do báo thù, nói là hoàng thất Vạn Tượng đế quốc làm nhục một thánh nữ của Xích Đỉnh trung vực.

Tuy rằng lý do này rất vụng về, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn có lý.

Vậy lần này bọn chúng sẽ lấy cớ gì?

Nhưng mà sau đó trong lòng Giang Trần lại sinh ra sự nghi hoặc:

- Nếu như Xích Đỉnh trung vực xâm lấn, Thánh Kiếm cung vô sỉ đi theo địch cũng không tính là chuyện lạ gì. Thế nhưng mà mặt mũi của Uông Hàn lớn vậy sao? Có thể khiến cho cường giả Hoàng cảnh của Xích Đỉnh trung vực thu hắn ta làm đồ đệ? Cố ý tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh này truy sát ta?

Giang Trần cũng không tin Uông Hàn có mị lực lớn như vậy.

Hơn phân nửa là cường giả Hoàng cảnh của Xích Đỉnh trung vực kia hướng về hắn mà tới. Mà Uông Hàn bất quá chỉ là một nhân vật dẫn đường, đầy tớ mà thôi.

Sau khi nghĩ rõ ràng vấn đề này, trong lòng Giang Trần nghiêm túc lại.

Tuy rằng hắn không biết người Xích Đỉnh trung vực vì cái gì mà muốn bắt hắn. Thế nhưng Giang Trần suy đoán có lẽ có quan hệ với những linh dược Thiên cấp mà hắn đạt được trong dược viên thượng cổ, thậm chí còn có quan hệ với Vạn Thọ đan.

Mà những tin tức này, Xích Đỉnh trung vực là thế lực gần nhất, bọn chúng nhất định sẽ thu được tin tức, rất dễ dàng tập trung vào người hắn.

Mà chuyện hắn ở Vạn Tượng cực cảnh, hơn phân nửa là người Thánh Kiếm cung để lộ bí mật.

Lúc này Giang Trần đã cảm giác được, bước chân của Uông Hàn đã ngày càng tới gần khu vực của mình, khoảng cách song phương nheieuf lắm hơn mười dặm mà thôi.

Bên phía Uông Hàn, sau khi tùy ý khiêu khích một chặp, lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Uông Hàn hung dữ nhìn chằm chằm vào Lăng Bích Nhi nói:

- Tiện nhân, đừng tưởng rằng bằng vào một chút thông minh nhỏ của ngươi là có thể dấu diếm được mọi người. Ngươi muốn mượn cơ hội này để thông báo cho Giang Trần, để cho Giang Trần chạy trốn sao? Chậc chậc, quả nhiên tình thâm ý trọng, đáng tiếc lá gan của tiểu vương bát đản Giang Trần kia quá nhỏ, không hiểu thương hương tiếc ngọc cho nên quyết tâm làm con rùa đen rút đầu, không quan tâm tới sống chết của ngươi rồi.

Lăng Bích Nhi cười khinh miệt:

- Tên vô sỉ nhà ngươi, bổn cô nương khinh thường nói chuyện với ngươi.

Uông Hàn giận tím mặt.

- Tiện nhân, đến lúc này ngươi còn giả vờ thanh cao cái rắm? Chờ thêm mười hai thời thần nữa, xem Uông mỗ sủng hạnh ngươi thế nào. Ngươi lăng nhục Uông mỗ thế nào, Uông mỗ cam đoan, đến lúc đó ngươi sẽ dục tiên dục tử. Ha ha, nghĩ lại cảnh tượng này khiến cho Uông mỗ tràn ngập chờ mong a..

Tuy rằng trong lòng Lăng Bích Nhi lạnh lẽo một hồi, thế nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, lạnh nhạt nhìn về phía Cầm Ma tông chủ:

- Tiền bối, ta đã đáp ứng đi với các người. Điều kiện tiên quyết là không bị Uông Hàn vũ nhục. Nếu như tiền bối không tuân thủ hứa hẹn, tuy rằng vãn bối thực lực yếu kém, thế nhưng cũng có thể tự bạo nguyên thần.

Cầm Ma tông chủ cười lãnh đạm:

- Tiểu nha đầu, ngươi đang uy hiếp ta? Nhớ kỹ nếu như không bắt được Giang Trần, đừng nói là Uông Hàn, lão phu cũng sẽ khiến ngươi chết không dễ dàng.

Lão nhân này ở trong Vạn Tượng cực cảnh tìm kiếm lâu như vậy, không tìm được Giang Trần, trong đầu tự nhiên tràn ngập oán khí.

Tuy rằng một đường tới đây, hắn luôn áp chế năng lượng sinh mệnh, đem sự tiêu hao của mình áp chế xuống mức không kém cường giả Thánh Cảnh là bao.

Thế nhưng mà loại tiêu hao vô cùng này khiến cho tâm tình của hắn ngày càng khó chịu.

Dù sao nếu như lần này hắn không bắt được Giang Trần, tổn thất của hắn vô cùng lớn. Trước đó nếu như đuổi giết người Đan Kiền Cung, nói không chừng còn có thể kiếm được một gốc linh dược Thiên cấp cùng với một đám linh dược Địa cấp.

Sở dĩ hắn tiến vào đây đuổi giết Giang Trần là vì cảm thấy thu hoạch trên người Giang Trần còn lớn hơn. Hơn nữa bản thân Giang Trần lại là người mà Xích Đỉnh hoàng đế chỉ định muốn.

Nếu như thực sự không bắt được Giang Trần, lần dánh cuộc này của hắn sẽ thất bại. Đây là chuyện không thể nghi ngờ sẽ khiến cho tâm tình của hắn vô cùng uể oải.

Sở dĩ trên đường đi hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Lăng Bích Nhi lăng mạ, không có gây áp lực gì với Lăng Bích Nhi là vì hắn rất tự tin, dùng tu vi Hoàng cảnh tam trọng của hắn, hắn cảm thấy có thể hoàn toàn áp chế một vãn bối Thánh Cảnh nhất trọng.

Cho nên hắn khinh thường xé bỏ lời hứa của mình.

Một khi không bắt được Giang Trần, như vậy cái hứa hẹn kia cũng không còn quan trọng. Dùng sự tức giận của Cầm Ma tông chủ, hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ, khách khí với Lăng Bích Nhi?

Lăng Bích Nhi nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, nhưng mà sự quyết tâm trong lòng nàng lại không dao động một chút nào.

Kỳ thực sau khi nàng đạt được truyền thừa của Thiều Âm tiền bối, phù lật bỏ chạy trong tay hoàn toàn có thể dùng được. Chí ít có sáu tới bảy thành nắm chắc chạy trốn, thành công thoát khỏi sự khống chế của Cầm Ma tông chủ.

Chỉ là nàng vẫn không cam lòng, nàng muốn đợi sau khi tìm thấy Giang Trần, cùng bỏ chạy với hắn.

Cho nên nàng tình nguyện chịu nguy hiểm, cũng muốn đợi Giang Trần xuất hiện. Vô luận thế nào nhất định phải đợi được tới lúc trước khi Vạn Tượng cực cảnh đóng cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play