Cho dù là chính diện đối kháng, Giang Trần cũng tự biết mình không có bất kỳ nắm chắc nào.

Giang Trần cũng không tự coi nhẹ mình, hắn biết rõ mặc dù hắn có không ít ưu thế, thế nhưng so với đệ tử cao cấp trong tông môn nhất phẩm mà nói, tạm thời ở thế yếu hơn.

Không nói tới trong tay đối phương nhất định có không ít bảo vật, còn nữa, từ khi đối phương tu luyện tới nay đều dùng thứ tốt, tài nguyên tu luyện sợ rằng còn hơn hắn gấp mười lần, gấp trăm lần.

Thiên tài tông môn nhất phẩm có thể tu luyện được tới bước này tuyệt đối là người được sủng ái vô cùng, tài nguyên tu luyện tiêu hao vô cùng nhiều, cũng không phải là người mà Giang Trần hắn có thể so sánh.

Cho nên Giang Trần biết so với Tào Tấn này mà nói, chênh lệch của hắn không ít.

Tào Tấn tận mắt nhìn thấy Ngô mập mạp bị nện chết trước mặt mình, trong lồng ngực tràn ngập lửa giận trước nay chưa từng có, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng ra, hai đồng môn mà hắn mời tới không ngờ đều chết trước mặt mình mà mình không thể làm gì được.

Tên đối thủ này nếu nói mạnh cũng không mạnh bao nhiêu, thế nhưng các loại thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

- Giang Trần, ta biết là ngươi. Ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi thành tro.

Tào Tấn dùng Phá Nguyệt chùy hung hăng đánh một cái, Liệt Trận thuật phá vỡ ra một đạo khe hở trên Tiểu Vô tương trạn, đuổi về phía trước, theo khí tức của Giang Trần mà đuổi theo.

Tầm chừng nửa canh giờ sau đã nhanh chóng đuổi tới ven hồ nước kia.

Giang Trần đang khoan thai đứng ở cạnh bờ hồ, nhìn Tào Tấn thở hổn hển, vẻ mặt thong dong lại mang theo vẻ chế nhạo và châm chọc.

- Giang Trần.

Hai mắt Tào Tấn như phún ra lửa, hắn với tư cách một trong thập đại chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông, chưa từng có lúc nào hắn thất thố như vậy.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Xem ra Tam Tinh tông quả thực là con chó trung thành a, thà rằng để cho tông môn bị diệt cũng không tiếc gọi chủ tử tới đây.

Tào Tấn nhìn chằm chằm vào Giang Trần, không ngừng áp chế lửa giận. Cố gắng làm cho mình trấn định, hiển nhiên hiện tại Tào Tấn sẽ không coi Giang Trần là một đối thủ bình thường nữa.

Mặc kệ Giang Trần này có tu vi thế nào, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi Tào Tấn đã sớm biết rõ, Giang Trần này là một kình địch, nhất định phải toàn lực ứng phó.

- Giang Trần, giao ra linh dược còn có đan phương Vạn Thọ đan. Có lẽ Tào mỗ còn có thể tha cho ngươi một mạng.

Giang Trần lại cười cười nói:

- Tào mỗ? Nói như vậy ngươi họ Tào chứ không phải Ung Hành Vân kia sao?

- Ngươi biết Ung Hành Vân?

Tào Tấn nao nao, nhanh chóng suy đoán tới cái gì đó mà lạnh lùng cười nói:

- Xem ra Đinh Đồng quả nhiên bị ngươi giết chết, tốt, tốt, tốt lắm. Chỉ là võ giả của Vạn Tượng Cương Vực, không ngờ lại dám giết ba đệ tử của Thiên Tông. Giang Trần, Tào mỗ không thể không thừa nhận, ngươi rất lớn gan.

Giang Trần cũng không dám coi đây là những lời khích lệ của Tào Tấn, hắn hiểu rõ, sau những lời nói này của Tào Tấn ẩn chứa sát cơ kinh người tới bực nào.

Hơn nữa đây chính là một đối thủ chính thức có thể uy hiếp tới tính mạng của Giang Trần, cũng là đối thủ đáng sợ nhất mà từ khi Giang Trần chuyển sinh tới nay gặp phải.

Nếu như hôm nay có thể diệt sát đối thủ này, hắn đã có đầy đủ tư cách xông tới Bát vực, có thể đi tìm phụ thân Giang Phong.

Tuy rằng thời gian Giang Trần và phụ thân Giang Phong ở chung kiếp này cực ngắn, thế nhưng hắn lại cảm nhận được tình thương của một người cha. Hơn nữa thêm một ít trí nhớ và tình cảm của Giang Trần kiếp này, tình cảm của Giang Trần với Giang Phong mặc dù không sâu bằng phụ thân Thiên Đế kiếp trước, thế nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Hai mắt Giang Trần híp lại, nhìn chằm chằm vào Tào Tấn, trong lòng suy tính.

Tào Tấn này không hổ là thiên tài nhất đẳng của Cửu Dương Thiên Tông, người này so với những thiên tài đỉnh cấp trong Vạn Tượng Cương Vực mà nói, khí chất trên người hoàn toàn bất đồng.

Nhìn như cuồng ngạo, nhìn như hung hăng càn quấy, thế nhưng lại không mất đi lý trí. Mặc dù đối mặt với người không bằng hắn như Giang Trần, thế nhưng gia hỏa họ Tào này không ngờ lại vô cùng chăm chú, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, khiến cho Giang Trần không nhìn thấy nửa điểm sơ hở.

Hiển nhiên Tào Tấn này muốn sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.

Đối thủ tuyệt đối không khinh địch như vậy là người mà Giang Trần kiêng kỵ nhất.

Nếu như là một đối thủ mắt cao hơn đầu, luôn khinh thị đối với Giang Trần mà nói, Giang Trần có thể lợi dụng thời cơ được. Thế nhưng đối với loại đối thủ không coi nhẹ hắn thì ngược lại, khiến cho Giang Trần không thể không nhìn bằng con mắt khác, cẩn trọng hơn.

- Họ Tào kia, hãy xưng tên ra. Giang Trần ta tuyệt đối không giết hạng người vô danh.

Giang Trần mở miệng dò xét.

Tào Tấn lạnh nhạt cười nói:

- Không cần dùng phép khích tượng vụng về như vậy. Ta tên là Tào Tấn, là một trong thập đại chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông. Trước khi tới nơi này ta đã đi tới Đan Kiền cung cướp sạch một phen. Cái gì mà Đan Trì cung chủ, cái gì mà Vân Niết trưởng lão đều không chịu nổi một kích. Giang Trần, ta hy vọng ngươi đừng để cho Tào mỗ thất vọng.

Cái gì?

Giang Trần nghe vậy trong lòng chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tào Tấn. Thế nhưng rất nhanh Giang Trần đã bình tĩnh trở lại, khóe miệng nhếch lên, cười rộ lên rồi nói:

- Tào Tấn, đừng ra vẻ cao thâm. Nếu như ngươi tới Đan Kiền cung cướp sạch một phen thì nhất định phải biết những linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp kia ta đã sớm nộp lên tông môn. Lúc đó làm sao ngươi còn có thể tới được nơi này cơ chứ?

Quả nhiên, một câu nói thăm dò của Giang Trần vừa mới vang lên, sắc mặt Tào Tấn tức thì lạnh lẽo.

- Tất cả đều giao cho tông môn?

Giang Trần thấy phản ứng của hắn như vậy đã biết rõ tiểu tử này đã bị hắn lừa cho nên lập tức cười:

- Tự cho là thông minh, xem ra cho dù ngươi đi Đan Kiền cung chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Không ngờ Giang Trần nói vu vơ lại nói trúng, Tào Tấn nghe vậy sắc mặt càng thêm lúng túng.

Chuyến đi Đan Kiền cung là sỉ nhục của Tào Tấn.

Nhưng mà năng lực thích ứng của Tào Tấn rất mạnh, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Giang Trần, cho dù ngươi nói cái gì thì ngày hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết. Mặc kệ là những linh dược kia ở nơi nào, hôm nay ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Giang Trần từ từ cười nói:

- Thật sao? Vậy thì cứ tới giết ta đi.

Nói xong Giang Trần thúc dục Kim Thiền chi dực, hóa thành một đạo kim quang trực tiếp phóng về phía hòn đảo giữa hồ.

Tào Tấn thấy Giang Trần làm như vậy đã biết rõ Giang Trần định lợi dụng địa thế, hắn cũng biết ở trên hòn đảo giữa hồ kia có Mê Thần chướng.

Thế nhưng chuyện cho tới nước này Tào Tấn há có thể sợ được chứ?

Hắn đem đan dược Thì Trinh đã chuẩn bị khi trước nuốt vào, triển khai phòng ngự toàn thân, nhanh chóng chạy như bay về phía hòn đảo giữa hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play