Vào mùa xuân năm thứ mười hai họ quen biết nhau, căn phòng mà Thang Yểu thuê sắp đến kỳ hạn một năm.

Sau khi bàn bạc với Văn Bách Linh, cô quyết định không ký hợp đồng tiếp nữa, bắt tay vào việc thu dọn hành lý, chuẩn bị đến kỳ sau chuyển qua làm bạn cùng phòng với anh.

Một ngày thứ sáu trung tuần tháng ba, Thang Yểu tan làm trở về căn phòng thuê, tiếp tục thu dọn những đồ đạc kia.

Trong tủ ti vi chất đầy những đồ linh tinh thường ngày không dùng đến, cô dựng một chiếc thùng giấy, dùng băng dính dán chặt lại, đặt ở bên cạnh, ngồi xổm trước ti vi nhìn những đồ đạc kia.

Dọn tới dọn lui, thế mà lại nhìn thấy chiếc túi giấy màu trắng của Montblanc.

Thang Yểu nhớ đến năm đó tốt nghiệp đại học, bạn cùng phòng không hiểu chuyện gì lấy nó ra từ một góc nào đó của kí túc xá, cầm lên trên tay, hỏi là cái hộp rỗng của ai, “Không cần nữa sao?”

Lúc đó cô dùng một câu nói tương tự, đổi một ngữ điệu khác để trả lời, nói: “Không cần nữa.”

Những đồ đạc bỏ đi kia được dọn dẹp ra khỏi ký túc xá, phân ra thành từng loại, nhét vào những túi nilon lớn màu đen. Có những thứ được giữ lại đến gọi ông cụ mua đồng nát đến bán, có những thứ bị vứt thẳng xuống dưới thùng rác lớn dưới lầu.

May là túi và hộp kia được làm bằng vỏ giấy có thể tái chế, Thang Yểu trong đêm cảm thấy hối hận, rón ra rón rén lặng lẽ đi lấy về.

Trong lòng tự viện cho mình một cái cớ là, sau này nếu như bút máy có xảy ra vấn đề gì, giữ lại hộp đựng, có lẽ sẽ có lợi hơn một chút trong lúc bảo vệ quyền lợi của mình.

Trong nhiều năm sau đó như vậy, Thang Yểu chuyển từ ký túc xá cử nhân sang ký túc xá của nghiên cứu sinh, từ kí túc xá của nghiên cứu sinh chuyển sang ký túc xá tiến sĩ, rồi lại chuyển đến phòng thuê.

Chuyển đi chuyển lại, đều không vứt vỏ hộp của bút máy đi.

Chiếc túi và vỏ hộp màu trắng tinh khiết như tuyết của năm ấy, bây giờ đã cũ ký đến mức các góc đã bị mòn, ố vàng, khi soi dưới ánh đèn sẽ thấy có những vết gờ li ti.

Thang Yểu đang cầm bọn chúng, có tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng gõ nhẹ rất lịch sự, nhịp điệu không nhanh cũng không chậm.

Vừa nghe đã biết ngay là Văn Bách Linh.

Sau khi anh làm xong công việc ở công ty, đã vội chạy sang bên này, còn mang theo một túi giấy xốp cách nhiệt cỡ lớn, mang theo đồ ăn của một nhà hàng mà gần đây Thang Yểu khá thích đến cho cô.

Vào đến cửa nhìn thấy cái hộp và túi, cùng mơ hồ nhận ra, Văn Bách Linh không khỏi liếc thêm vài cái, đặt hộp đựng đồ lên bàn: “Còn giữ lại sao?”

“Đúng vậy, em hoài niệm.” Thang Yểu nói như thế.

Văn Bách Linh vốn dĩ đang bóc những hộp đồ ăn kia, nghe thấy lời của cô, bỗng nhiên dừng tay lại, quay đầu, mỉm cười hỏi: “Thế thì em thấy anh đã đủ cũ chưa?”

Chọc cho Thang Yểu bật cười lên thành tiếng.

Đồ ăn đã được bày ra trên bàn, mùi thơm nức mũi.

Trứng bác hoa nhài có một mùi thơm thanh mát đặc biệt, trong tôm viên chiên giòn còn có viên lê, món súp dùng Codonopsis pilosula và rễ cây bạch chỉ để bổ sung khí huyết; còn có hai món thịt mà Thang Yểu thích. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Thang Yểu cũng đặt những đồ đạc cũ kia xuống, đi rửa tay sạch sẽ, vui vẻ chạy ra từ trong nhà vệ sinh, “Tự nhiên thấy đói rồi”, chuẩn bị dùng bữa tối với bạn trai.

Lúc ăn cơm, mẹ của Thang Yểu gọi điện tới, hỏi bọn họ cuối tuần có về nhà ăn cơm hay không, lại hỏi Thang Yểu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà thế nào rồi, bữa tối có ăn cơm đúng giờ không.

Thang Yểu chuyển camera sang ống kính sau của điện thoại, cho mẹ xem bữa tối của bọn họ, cũng cho mẹ xem Văn Bách Linh: “Văn Bách Linh mua cơm tối, đợi lát nữa sẽ giúp con thu dọn đồ đạc.”

“Hôm nay mẹ còn đang nghĩ, các con phải chuẩn bị chuyển nhà chắc chắn có rất nhiều chuyện cần phải làm, cũng đã đi làm cả tuần rồi, vất vả biết mấy.”

Giọng nói của dì út chen vào: “Mẹ của cháu không yên tâm, còn nói muốn qua đó giúp đỡ các cháu nữa.”. truyện kiếm hiệp hay

“Không cần đâu mẹ, vali hơi nặng một chút đã có Văn Bách Linh giúp rồi, lát nữa bọn con sẽ đặt lịch với công ty chuyển nhà, ngày mai bọn họ đến, đừng lo lắng nữa. Chiều ngày mai bọn con nhất định sẽ về nhà ăn cơm.”

Mẹ của Thang Yểu là một người phụ nữ rất tốt tính, lúc trước phản đối chỉ là bởi vì lo lắng cho con gái, bây giờ đã công nhận tình cảm của bọn họ, cũng đối xử với Văn Bách Linh như là con trai của mình: “Được được được, ngày mai mẹ hầm canh xương cho các con, làm cả gà kho tàu, tẩm bổ cho các con.”

Cúp điện thoại, Thang Yểu ăn một viên lê, vừa mới nhai được vài cái má phúng phính cả lên, nhìn thấy Văn Bách Linh như là đang nghĩ gì đó, bối rối hỏi: “Làm sao thế, ngày mai anh chó chuyên gì bận sao?”

“Không có.”

Văn Bách Linh bỗng nhiên mỉm cười: “Anh đang nghĩ, lúc nào thì anh nên đổi cách xưng hô thành gọi mẹ.”

Nói vậy khiến Thang Yểu đỏ bừng cả lên.

Tối đó, những đồ đạc linh tinh trong nhà Thang Yểu cuối cùng cũng được thu dọn ổn thỏa, từng chiếc thùng giấy được đóng lại, chờ công ty chuyển nhà đến lấy.

Đến tận lúc này rồi, Thang Yểu lại vẫn chưa biết phải chuyển đến ở đâu.

Văn Bách Linh có rất nhiều nhà đất, Thang Yểu vẫn luôn cho rằng, bọn họ hoặc là sẽ chuyển đến chỗ mà lúc trước dì út từng sống kia, hoặc là sẽ đến chỗ mà Văn Bách Linh thường dẫm cô đến kia.

Nhưng mà cô ngó đầu nhìn thông tin địa chỉ mà anh điền trên trang web, thì đều không phải. Tên của tiểu khu tuy rằng nghe thì xa lạ, nhưng con đường kia càng nhìn càng thấy quen mắt.

Nhìn chừng vài giây, Thang Yểu đột nhiên phản ứng lại, khu nhà này hình như ở gần đây.

“Anh cũng có phòng ở bên này sau? Sao chưa từng nghe thấy anh nhắc đến?”

Tay phải của Văn Bách Linh cầm điện thoại, ngón cái điều chỉnh thời gian ấn định công ty chuyển nhà đến, một tay khác vòng qua eo của Thang Yểu.

Anh nói một cách hờ hững như không, nói là khoảng Tết năm ngoái anh ở nước ngoài nhờ bạn đi xem hộ, vừa mới đặt mua.

Gần chỗ cô làm việc, không cần phải chen chúc mỗi lúc giờ cao điểm sớm tối.

“Lúc em thực tập đại học không phải cũng từng trải nghiệm rồi sao, tàu điện ngầm lúc giờ cao điểm vô cùng đông đúc.”

Thực ra Thang Yểu là kiểu tính cách tốt đẹp thì khoe ra, xấu xa thì giấu vào, lúc đó tuy rằng thường xuyên liên hệ với Văn Bách Linh, cũng không than vãn gì với anh cả.

Là bản thân Văn Bách Linh, phát giác ra được sự vất vả của Thang Yểu trong giọng nói hiện rõ vẻ mệt mỏi của cô, thầm nghĩ trong lòng, nhiều năm sau vẫn nhớ mãi không quên, suy nghĩ cho cô một cách chu đáo. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Đã đặt đơn xong, Văn Bách Linh đặt điện thoại vào trong túi quần, hôn lên má của Thang Yểu: “Số phòng cũng rất làm người khác hài lòng, 331, là sinh nhật của em.”

Những đồ đạc ở bên này đều đã bỏ vào trong thùng giấy rồi, xếp thành từng đống ở lối vào không rộng cho lắm, nhìn có vẻ chật chội.

Ánh mắt của Văn Bách Linh nhìn chăm chú Thang Yểu, kéo tay cô, bàn bạc với cô: “Tiểu Hạnh, tối nay hãy về nhà với anh đi.”

Ngừng lại một chút, anh bổ sung, “Về nhà của chúng ta.”

Bàn ăn của phòng thuê rất nhỏ, được đặt một tấm đệm lót cách nhiệt trong suốt. Trong ví tiền của Văn Bách Linh có quá nhiều thẻ, hơi phồng lên, lúc ở ra được một nửa, ở trên đó là ảnh mà Thang Yểu lúc đi cưỡi ngựa vào mùa hè năm ngoài.

Không biết anh đã rửa ra vào lúc nào.

Thang Yểu thu tầm mắt lại, chớp mắt: “Được.”

Cô chỉ mang theo bên mình một chiếc vali 20 inch, xách nó lên, đi theo Văn Bách Linh đi đến nhà mới của bọn họ.

Tầm khoảng bảy tám giờ tối, trên đường xe cộ đi lại tấp nập.

Nhưng rất gần, chỉ sau mười phút lái xe chậm rãi trên con đường đông đúc, xe của Văn Bách Linh đã tiến vào trong tiểu khu, nói, nhà cửa ở đây đều được trang hoàng lộng lẫy, phong cách trang trí được chủ đầu tư thiết kế thống nhất, sau Tết mua vội, còn chưa kịp đổi.

Anh nắm lấy tay của Thang Yểu, nói với cô, sau khi vào đó ở, nếu như thấy không thuận mắt, không thích, có thể đặt lịch hẹn với nhà thiết kế bất cứ lúc nào, đập bỏ tất cả rồi trang trí lại từ đầu cũng được.

Cửa chống trộm là kiểu thiết kế nghệ thuật màu xám khói, lồi lõm không bằng phẳng, kiểu giống như là những miệng hố trên bề mặt mặt trăng, rất có tính nghệ thuật.

Văn Bách Linh nắm lấy tay cô, dùng một ngón tay nhấn nút quay số của khóa mật khẩu, nhập số “946494”.

Anh vốn định dùng ngày sinh nhật của Thang Yểu hoặc là nửa sau của số điện thoại, nhưng mà bây giờ khó mà đề phòng được,nói không chừng thông qua kênh thông tin nào đó, có chuyện thông tin danh tính cá nhân bị bại lộ.

Khoảng thời gian gần đây lúc ở bên Thang Yểu, thấy cô đã từ chối rất nhiều cuộc điện thoại chào hàng từ những số điện thoại lạ, không phải là thể dục yoga, thì là mua phòng bán phòng, thông báo trúng giảng, Văn Bách Linh lo lắng dùng mật khẩu kiểu sinh nhật này không an toàn, cho nên đã đổi sang một cách nghĩ khác.

Nghĩ thế nào, cũng đều nảy ra ý tưởng “liên quan đến Thang Yểu”.

“Là cách nhập chín ô vuông của ‘Hạnh Tử’, dễ nhớ.” Nói vậy, Văn Bách Linh đẩy cửa nhà mới.

Anh đã thu dọn xong xuôi hết trong phòng rồi —

Vừa đẩy cửa vào là một đôi dép tình nhân đi trong nhà, màu be và màu xám nhạt.

Trước đó anh đã từng nhìn thấy những món đồ chơi nhồi bông nhỏ treo trong căn nhà thuê của cô, anh cũng mua những món đồ chơi cùng kiểu như thế nhưng mà là bản khổng lồ, đặt ở trên sofa.

Trong bình hoa ở phòng khách, có cắm hai bông sen đang chớm nở.

Trên đầu có một quả bóng hidro hình trái tim màu vàng kim loại bay lơ lửng trên đầu, dây buộc có treo một chuỗi đồ vật, là thẻ phòng dự bị trong nhà.

Trong nhà rất ấm áp, khắp nơi đều thể hiện sự chào đón việc Thang Yểu vào ở.

Văn Bách Linh kéo Thang Yểu đi đến trước quả bóng hidro, cầm thẻ phòng buộc ở sợi dây đưa cho cô.

Anh nói, sau này đây chính là nhà của bọn họ.

Hốc mắt của Thang Yểu cảm thấy hơi cay cay, liên tục chớp mắt vài cái, mới nhận lấy thẻ phòng: “Văn Bách Linh, em cảm thấy, em thật may mắn.”

“Làm sao thế?”

“Chuyện anh là bạn trai của em, em thấy rất may mắn.”

Văn Bách Linh bế cô lên, sợi dây trong tay cô siết chặt lại theo động tác của anh, kéo cho quả bóng hidro khẽ di chuyển lắc lư.

“Anh nói, “Nếu thực sự là như vậy, rõ ràng là anh càng hạnh phúc hơn, có thể có được em làm bạn gái của anh.”

Căn nhà này cũng xem như là một căn biệt thự nhỏ, tổng cộng trên tầng dưới tầng có năm phòng ngủ, hai phòng khách, chủ đầu tư cũng rất nổi tiếng.

Có lẽ là nhân viên bất động sản tiết lộ tin tức, chủ đầu tư bên kia biết được tin Văn Bách Linh chuyển vào ở, đặc biệt nhờ nhân viên đến tặng hoa, một chai sâm panh và một hộp quà bằng gỗ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Trong hộp quà là mười đôi đũa được làm bằng gỗ tự nhiên tinh xảo, có lẽ là hàng đặt thiết kế riêng, trên đuôi đũa là kim loại màu hoa hồng, có in logo của chủ đầu tư, nhìn có vẻ rất khí thế.

Nhưng mà, thời gian học tập của Thang yểu lâu, trước đó lúc cô học tiến sĩ, xung quanh đã có bạn học, bạn bè kết hôn, đã tham gia nhiều hôn lễ, dần dần cũng biết được một số phong tục địa phương của các nơi.

Cô hỏi Văn Bách Linh: “Đũa không phải là để tặng cho vợ chồng mới cưới sao?”

Ngụ ý kiểu như là thành đôi thành cặp, mãi mãi không chia xa.

Thực ra giữa các doanh nghiệp hợp tác liên kết với nhau, cũng sẽ tặng đũa.

Nhất là lúc bọn họ ở nước ngoài, lúc hợp tác làm ăn với công ty nước ngoài, luôn chọn những quà tặng mang bản sắc văn hóa truyền thống của Trung Quốc.

Đũa là thứ thường được lựa chọn.

Ngụ ý rất tốt đẹp, luôn là hai chiếc đũa đi cùng với nhau mới có thể dùng được, xem như là thành ý đối với đối tác, kiểu như chúc cho quan hệ hợp tác dài lâu, ổn định.

Chủ đầu tư của chỗ này cũng đã từng có một vài cuộc hợp tác với nhà của Văn Bách Linh, tặng đũa, không hẳn là có ý như Thang Yểu nói kia.

Nhưng mà bộ dạng đỏ mặt của Thang Yểu thực sự rất đáng yêu, Văn Bách Linh rõ ràng biết nguồn cơn của sự việc, còn cố ý đùa giỡn với cô.

“Có lẽ là bởi vì, hôm nhân viên bất động sản đến đăng ký thông tin hộ cư trú vừa hay anh cũng ở đây, hỏi anh căn nhà này thường ở mấy người, anh nhân tiện nói là ở với vợ sắp cưới của anh.”

Anh cầm đũa lên xem thử, lại đặt trở về chiếc hộp gỗ: “Làm sao thế, không muốn thành đôi thành cặp với anh à?”

Thang Yểu thành thật lắc đầu: “Cũng không phải.”

Còn sợ bạn trai hiểu lầm ý mình, kéo anh lại để giải thích, nói cô chỉ là không ngờ rằng lại có nhân viên bất động sản tặng cái này, không có ý gì khác.

Thấy cô ngước mặt lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, Văn Bách Linh nhất thời quên mất mình đang đùa cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà cúi xuống hôn, mút một lúc lâu, mở lời nói: “Tháng sau bố mẹ anh về nước, chúng ta đính hôn có được không?”

Tuy rằng không có chuẩn bị gì, nhưng Thang Yểu nghe thấy vậy, vẫn là toét miệng cười gật đầu.

Bộ dạng ngoan ngoãn của Thang Yểu khiến người ta nhìn mà mềm lòng.

Cô biểu đạt một cách rõ ràng, anh chính là người mà cô muốn gả nhất nhất nhất trên thế giới này.

Văn Bách Linh ôm cô vào trong lòng, nghe thấy Thang Yểu vui vẻ đề nghị: “Văn Bách Linh, chai sâm panh này có uống được không, chúng ta ăn mừng một chút đi.”

“Sao lại không được chứ.”

Sâm panh nếu như đã tặng đến rồi, mặc kệ đắt đến thế nào, cũng là để uống hết.

Thang Yểu và Văn Bách Linh lấy đá viên từ trong tủ lạnh ra, làm lạnh sâm panh, ngồi trên sofa uống rượu cùng nhau.

Thời tiết này, gió đêm nhẹ nhàng thổi, lay động những cây ngọc lan còn chưa nở rộ, bóng cây rung rinh. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Uống hết cả gần nửa chai sâm panh, Văn Bách Linh mới phản ứng lại.

Anh cầm ly sâm panh phủ đầy hơi sương lạnh kia, chạm vào má của Thang Yểu, hỏi cô: “Sao mà lại đồng ý một cách dễ dàng đến thế chứ, không cảm thấy anh để sót một bước rồi sao?”

Thang Yểu cũng không có yêu cầu gì với những thứ này.

Uống sâm panh vào thấy hơi say, mặt cô nóng lên, nghiêng đầu nghĩ, cũng không nghĩ ra mình đồng ý thì có vấn đề gì, lắc đầu: “Anh để sót bước nào?”

“Cầu hôn.”

Cô gái ngốc của anh còn cảm thấy không có gì hết, nâng ly lên cụng ly với anh một lúc lâu, còn chúc mừng nữa.

Văn Bách Linh nhìn qua lịch trình ngày mai: “Ngày mai dậy sớm một chút, có dậy nổi không?”

“Được chứ, em rất giỏi trong việc dậy sớm đấy.”

“Thế thì vất vả cho em rồi, dậy sớm một chút, chúng ta đi mua nhẫn cầu hôn cho em trước.”

Thang Yểu giơ tay ra cho anh xem, viên đá quý lấp lánh phát sáng: “Em không phải là có nhẫn rồi sao, hay là, vẫn là đừng tốn tiền nữa.”

Văn Bách Ninh nói, làm gì có chuyện chê nhiều nhẫn chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play