Trong kỳ tốt nghiệp có quá nhiều chuyện vụn vặt cần được xử lý, mấy đêm liên tiếp, Thang Yểu và bạn cùng phòng thu đều phải thu dọn đồ đạc.
Có quá nhiều kỷ niệm trong bốn năm đại học, thỉnh thoảng lại thấy một số đồ vật nhỏ được để dưới đáy rương, ba cô gái cầm lên vuốt ve nhớ đến một đoạn hồi ức, vô cùng xúc động.
Chiếc đèn bàn chưa sử dụng được tặng kèm với hóa đơn điện thoại, con búp bê là quà tặng của nhà hàng khi đi ăn, chiếc móc khóa lấy ra từ chìa khóa ký túc xá được mua lúc đi dạo phố vào năm nhất… Lữ Thiên nói: “Thang Yểu, dù sao cậu cũng phải ở Bắc Kinh học cao học, gửi đồ về nhà, tháng chín lại phải mang tới, phiền phức lắm, hay là để ở nhà tớ đi.”
Đúng vào lúc này, Trần Di Kỳ không biết tìm đâu ra một túi giấy màu trắng, bên trong còn có một hộp bưu kiện: “Đây là cái gì, hộp rỗng này của ai vậy, có cần nữa không?”
Thang Yểu quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy chiếc túi Montblanc.
Trần Di Kỳ còn chưa kịp phản ứng, chính Thang Yểu là người đầu tiên nhìn thấy logo hình ngôi sao sáu cánh trên hộp, nhớ tới hộp bút máy mà Văn Bách Linh tặng cho Thang Yểu vào sinh nhật năm đó.
Bút máy Thang Yểu vẫn còn dùng, Lữ Thiên nháy mắt với Trần Di Kỳ, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thang Yểu, cậu còn cần chiếc hộp này không?” Thang Yểu như nằm mơ giữa ban ngày, lặng lẽ đứng đó mấy giây.
Gần đây cô luôn có những khoảnh khắc ngẩn ngơ như vậy, sau khi tỉnh táo lại cô nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần nữa.” Cứ như vậy, kết thúc cuộc sống đại học.
Vào ngày chụp hình tốt nghiệp, Thang Yểu mặc đồ cử nhân gọi video cho mẹ, cô cho mẹ xem chiếc mũ cử nhân đang đội trên đầu mình, đứng trước ống kính cô lắc đầu qua trái qua phải, khiến cho tua rua trên mũ cũng cũng đong đưa theo.
Mẹ Thang Yểu vui đến nỗi cười toe toét, luôn miệng khen con gái mình xinh đẹp: “Con gái nhà ai mà xinh thế này.” Các bạn cùng phòng cười tập trung đến trước ống kính nói: “Dì ơi, chúng con xinh hay Thang Yểu xinh.”
“Đều xinh, ai cũng xinh.”
Cứ như vậy cho tới lúc xuống dưới lầu, ở hành lang bắt gặp các nữ sinh luôn tò mò quan sát bộ đồ trên người bọn họ.
Thang Yểu nói với mẹ: “Đợi khi con tốt nghiệp cao học, quần áo sẽ có màu xanh lam, trang phục của hiệu trưởng còn đẹp hơn, là màu đỏ…” bọn họ cùng nhau đi bộ từ ký túc xá đến trường, trên đường gặp một người cũng mặc đồ cử nhân cầm theo hoa sen đang đi về phía họ. Thang Yểu giơ điện thoại lên, phân tâm một chút, rồi quay lại cuộc trò chuyện với mẹ.
Mùa hè năm nay hoa sen rất nhiều, nếu không sao lại có thể gặp được mấy bạn cùng trường mặc đồ cử nhân tay cầm hoa sen.
Sau khi gặp nhóm bạn cùng trường khác cầm hoa sen, cảm xúc của Thang Yểu hơi mất kiểm soát, vội vàng nói với mẹ vài câu rồi tắt video.
Trần Di Kỳ đã chặn một người lại hỏi thăm, mới biết được không biết ở bên kia trường học có hoạt động gì, mà trên sân vận động đặt chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông sen, nói rằng sinh viên tốt nghiệp đều có thể lấy chúng.
Khi Thang Yểu đến sân vận động, cô liền nhìn thấy những bông sen đó.
Mỗi bông hoa đều được gói lại, nở rộ vô cùng đẹp mắt, có rất nhiều người vây xung quanh chụp hình làm kỷ niệm, cũng có người đang thì thầm bàn tán có phải là hoạt động nào đó của câu lạc bộ trong trường, hoặc là nhờ nhà tài trợ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Dù sao, trước kia cũng từng có.
Vào các ngày lễ, một góc nào đó trong khuôn viên trường bỗng nhiên xuất hiện “nhặt hoa”, “nhặt kẹo”, “nhặt lá phong”,…
Chỉ là số lượng không nhiều như vậy mà thôi.
Lữ Thiên và Trần Di Kỳ đã từng nhìn thấy Thang Yểu ôm về một bó hoa sen lớn trong ngày lễ Giáng sinh, nên do dự động vào cánh tay Thang Yểu: “Hoa này có phải là…” có bạn học cùng lớp đến từ sớm, quay lại nhìn Thang Yểu, giúp cô lấy ra một bông sen, nói: “Lớp trưởng, cậu cũng lấy một bông đi, không biết người tốt nào làm ra chuyện lãng mạn như này.” Hoa sen được buộc băng dây ruy băng.
Trên dây ruy băng còn được in lời chúc giống nhau “Chúc mừng lễ tốt nghiệp.”
Thang Yểu nhận hoa, đôi mắt bỗng nhiên ươn ướt, nhỏ giọng nói lời “cảm ơn”.
Lữ Thiên ở bên cạnh nghe được. Chỉ là Lữ Thiên không biết, lời “cảm ơn” này rốt cuộc Thang Yểu nói cho ai nghe.
Hôm đó, dưới ánh nắng tươi sáng trên sân vận động bọn họ đã chụp hình tốt nghiệp, sau đó khi chụp hình cùng lớp, họ đếm “ba, hai, một” và tung những chiếc mũ cử nhân lên không trung.
Cuối cùng trong bữa tiệc chia tay, mọi người dù ít hay nhiều cũng uống chút rượu, và nói với nhau những lời chia tay.
Mọi người trong lớp ai ai cũng biết chuyện lớp trưởng thất tình.
Có một bạn nam uống nhiều, khi tới cụng ly với Thang Yểu, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc, an ủi đến mức làm người khác đau lòng.
“Tình yêu không ở cùng một nước khó mà giữ vững, chia tay thì chia tay, chúc lớp trưởng sau khi học xong cao học tìm được một người tốt hơn.”
Thang Yểu không nói gì, nhưng bạn nữ ngồi bên cạnh đã không nhịn được nữa, liền nhảy dựng lên đánh vào sau ót bạn nam nói: “Chạm đến nỗi đau của người khác, nếu cậu không biết nói chuyện thì im miệng lại!”
Bạn nam bị đánh đến nỗi làm đổ nửa ly rượu, nhưng vẫn bướng bỉnh giơ ly lên, và đổi một câu chúc khác: “Vậy chúc lớp trưởng tương lai sáng lạn!”
Thang Yểu cụng ly với anh ta, nhận lời chúc thứ hai.
Kiếm Hiệp HaySự im lặng vừa rồi, không hề có ý định làm bạn nam khó xử. Trong lòng cô hiểu rõ, giữa mình và Văn Bách Linh, từ trước đến nay không đơn giản chỉ là yêu xa, cô cố chấp không muốn mình trở thành một trong hàng ngàn trường hợp bình thường là “chia tay sau tốt nghiệp.”
Cô luôn hy vọng, bọn họ là ngoại lệ.
Bữa tiệc này kết thúc, cũng là lúc mỗi người đi một hướng, các bạn học chia nhau thành từng nhóm dìu nhau ra khỏi quán ăn.
Trong bóng đêm họ điên cuồng giơ tay lên, hét lớn chúc mừng tốt nghiệp.
Một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời đêm.
Biết rõ không phải là anh, nhưng Thang Yểu vẫn không thể khống chế được mà nhìn sang.
Từng có người vượt xa xôi vạn dặm, chỉ vì muốn cô mời ăn cơm. Bây giờ ngẫm lại, dường như đã trải qua một đời.
Sau khi cắt đứt liên lạc với Văn Bách Linh, tự nhiên cũng không còn nhìn thấy những người bên cạnh anh.
Văn Bách Linh không sử dụng wechat, nên cuộc sống của anh cô không thể nào trộm xem được.
Cho dù là Phí Dụ Chi có thường xuyên đăng tải một số trạng thái trên vòng bạn bè.
Có lần, sáng sớm Phí Dụ Chi đăng một câu chửi thề, kèm theo là bức hình kiểu bàn chơi bài mà cô quen thuộc.
Thang Yểu gần như có thể đoán được, chắc chắn Phí Dụ Chi xui xẻo, thua bài cả một đêm, cho nên mới hùng hổ lấy điện thoại ra chửi bậy.
Lúc trước, chuyện này cũng từng xảy ra.
Văn Bách Linh đưa cô tới nhà hàng của câu lạc bộ để ăn sáng, Phí Dụ Chi bực bội ngồi vào bàn của bọn họ, ăn gì cũng đều đâm chọt, ngay cả món mì ngon cũng bị bỡn cợt trở nên không đáng một đồng.
Thang Yểu tưởng rằng những món đó không phù hợp với khẩu vị của anh ấy, nên có lòng đưa món ăn của mình qua, sau khi Phí Dụ Chi cắn một miếng, cô liền hỏi có phải ngon hơn không, không quá ngọt, lại còn là nhân táo. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Phí Dụ Chi vẫn còn đang bực bội, nhìn thoáng qua sắc mặt của Văn Bách Linh, anh ấy không dám nói nặng lời, chỉ gật đầu không nói gì.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh Thang Yểu, nhéo nhéo đầu ngón tay của cô nói: “Đừng để ý tới cậu ta, thua bài nên bực bội, dù có ăn gì thì cũng như bò nhai rơm.”
Sau đó lại hỏi cô: “Nếu em thích món này thì anh bảo đầu bếp gói một ít mang về chia sẻ với bạn cùng phòng.”
Vì Thang Yểu bị phân tâm bởi chuyện đã qua, nên bất cẩn like một cái. Cô muốn hủy bỏ, nhưng không hiểu tại sao lại rút đầu ngón tay về.
Hôm đó, cô đang đọc sách trong thư viện, đến buổi trưa phát hiện có rất nhiều tin nhắn vẫn chưa đọc ở wechat.
Vốn tưởng rằng bạn cùng phòng muốn dẫn đi ăn, mở ra mới nhìn thấy là tin nhắn của Phí Dụ Chi.
Thật ra Thang Yểu đã học tới năm hai cao học, và gần hai năm trời không hề liên lạc với Phí Dụ Chi.
Nhưng Phí Dụ Chi lại gửi tới hơn mười tin nhắn, tựa như vô cùng quen thuộc, giống như bọn họ vừa mới gặp nhau hôm qua, hỏi Thang Yểu dạo này thế nào, học cao học ở trường nào, học ngành gì.
Thang Yểu trả lời từng câu một, Phí Dụ Chi lập tức đáp lại: “Có thời gian hẹn em đi chơi.”
Cô không dám đồng ý, nên từ chối nói mình bận học, chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Trong toàn bộ chuyện này, Văn Bách Linh hoàn toàn không hề xuất hiện.
Thang Yểu vẫn như cũ, sống như một người tuyệt vọng.
Lúc đang học cao học năm cuối, lại bất ngờ nhận được điện thoại của Phí Dụ Chi, nói rằng đang ở bên ngoài trường học của cô.
Lại là mùa xuân.
Thang Yểu bước ra khỏi giảng đường, nhìn thấy Phí Dụ Chi đang ở bên ngoài trường học, bị anh ấy kéo lên xe nói đưa cô đi tham gia tiệc chúc mừng sau hôn lễ.
Gần ba năm không gặp, ngồi trong xe Thang Yểu cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Ngay cả Phí Dụ Chi kết hôn khi nào cô cũng không biết, họ tên cô dâu là gì lại càng không. Hơn nữa còn không mang tiền mừng, sao lại có thể mặt dày đi tham dự tiệc tối của người ta. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
“Phí Dụ Chi, chúc mừng anh, nhưng bữa tiệc tối này của anh, có lẽ em đi không tiện…”
“Tiện chứ, sao lại không.”
Trong giới có tiếng là “người nói nhảm” không để bầu không khí trở nên nhạt nhẽo, nên sau khi Thang Yểu lên xe anh ấy nói không ngừng.
Theo những gì mà Phí Dụ Chi nói, hôn lễ của họ được tổ chức trên một hòn đảo ở nước ngoài.
Những người lớn trong nhà vì thể diện nên yêu cầu mọi chuyện đều phải hoàn mỹ, đi tới đi lui hơn mười ngày, cười đến nỗi mặt cứng đờ, tưởng chừng như đang trải qua một kiếp nạn, làm cho anh ấy vừa kiệt sức vừa gầy đi.
“Đám cưới không như ý anh muốn, vừa mệt vừa vô vị, không hiểu sao người lớn lại vui vẻ được, nhưng bữa tiệc tối nay lại không như thế, bọn họ đều là bạn bè.” Thang Yểu nghi ngờ nhìn Phí Dụ Chi.
Cô cũng được tính là bạn bè của anh ấy sao.
Nhưng nếu Phí Dụ Chi muốn khuyên người khác làm gì, cho dù có chết cũng có thể nói thành sống, không chút suy nghĩ nói: “Chúng ta ăn cơm với nhau nhiều như vậy, cá chần Tứ Xuyên trong dầu ớt cay, cùng nhau cưỡi ngựa, đi đấu giá, em còn chia cho anh nửa cái bánh bao nhân táo. Sao lại không được coi là bạn bè.”
“…”
Tóm lại cứ như vậy cô bị Phí Dụ Chi lôi kéo tới bữa tiệc tối.
Trong khung cảnh náo nhiệt cũng có vài gương mặt quen thuộc, nhưng người thường xuất hiện trong mộng, trái lại không hề xuất hiện.
Thang Yểu không phải là người giỏi giao tiếp, lại không quen biết, từ đầu đến cuối đều ngồi im lặng ở bàn ăn.
Thấy mọi người đã uống nhiều, cô dùng điện thoại chuyển tiền cho Phí Dụ Chi, xem như là tiền mừng.
Đang chuẩn bị đi, thì bị giọng của Phí Dụ Chi gọi lại: “Thang Yểu, Thang Yểu mau tới đây, chúng ta chụp chung một tấm.”
Vợ của Phí Dụ Chi rất tao nhã, nở một nụ cười đứng bên cạnh anh ấy, có vẻ tính cách rất tốt.
Nhưng cho dù người có tính tình tốt đến đâu, lúc nhìn thấy Phí Dụ Chi vô tư chào hỏi với một người phụ nữ khác khi bên cạnh mình thì sắc mặt cũng sẽ thay đổi.
Thang Yểu cũng cảm thấy ngại vô cùng.
Thật sự cô không dám nghĩ, nếu lần này vợ của Phí Dụ Chi biết Phí Dụ Chi ép cô tham gia bữa tiệc tối nay thì sẽ nghĩ như thế nào.
Sẽ không cho rằng cô và Phí Dụ Chi có mối quan hệ kỳ lạ nào đó chứ.
Thợ chụp ảnh đã phá vỡ tình hình căng thẳng, giơ máy ảnh lên: “Nào, cười lên.”
Thang Yểu cố nặn ra một nụ cười, sau khi chụp hình xong, nhân lúc Phí Dụ Chi đang bận, cô nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc tối.
Sau khi lên tàu điện ngầm mới gửi tin nhắn cho Phí Dụ Chi, yêu cầu anh nhận tiền mừng.
Nửa đêm, Phí Dụ Chi trả lời cô, nói rằng một người bạn như anh ấy kể từ khi cô học cao học không mời cô được một bữa ăn mừng, nên không nhận tiền coi như hòa nhau. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Điều mà Thang Yểu không biết, là vài ngày sau, Phí Dụ Chi cầm tấm ảnh chụp chung với cô bay ra nước ngoài.
Ngay từ năm đầu tiên sau khi bọn họ chia tay, Phí Dụ Chi đã ra nước ngoài gặp Văn Bách Linh.
Khi đó, nhà họ Văn không còn sức sống như trước kia nữa.
Văn Bách Kỳ dạo quanh quỷ môn quan một vòng, vẫn còn ngồi xe lăn, đến ăn cơm cũng cần có người giúp, chứ đừng nói đến chuyện tham gia vào việc kinh doanh của gia đình.
Người có ý chí mạnh mẽ như vậy, đột nhiên đánh mất mục tiêu của cuộc sống, vô cùng suy sụp.
Mẹ Văn lo lắng cho con trai, suy nghĩ quá mức, luôn cảm thấy tinh thần không ổn, và cũng đang uống thuốc bắc để điều trị.
Phí Dụ Chi nói chuyện với ông Văn cả một buổi chiều, ở lại ăn tối, nhưng lại không thấy Văn Bách Linh trở về, mãi đến khi cầm theo đồ ăn khuya đến trước phòng làm việc của Văn Bách Kỳ.
Thật sự Văn Bách Linh đang làm việc.
Phí Dụ Chi đặt đồ ăn khuya sang một bên, trong nháy mắt lựa lúc anh không bận lắm liền hỏi: “Thật sự cậu và Thang Yểu cứ như vậy sao?”
Văn Bách Linh giống như bị thứ gì đó đánh trúng, lập tức cau mày lại.
Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, gõ bàn phím vài cái, tự thuyết phục chính mình: “Anh tôi lúc mới vào công ty đã bao lâu chưa về nước, không phải cậu không biết.” Khi đó Văn Bách Kỳ đừng nói là về nước, ngay cả nhà cũng không về được, mỗi ngày đều ở văn phòng làm việc.
Mấy em trai tuổi còn nhỏ, nói đùa rằng nếu bọn họ là chị dâu, nhất định sẽ ly hôn với anh Bách Kỳ.
Khi ấy, chuyện làm ăn của nhà họ Văn vẫn còn rất tốt, đã đủ người để bận rộn, nhưng nay thì khác, thiếu người thì không thể sống được.
Không ai có thể biết được chính xác rằng, khi nào chuyện kinh doanh mới có thể khởi sắc lại.
Nhưng nói anh đã thật sự buông tay, thì lại có vẻ không phải vậy.
Nếu không sẽ không thể cố gắng chăm chỉ mỗi ngày để chứng minh thực lực của bản thân, khiến cho các bậc cha chú không có lời nào để nói, và đưa ra đề nghị về chuyện hôn nhân. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Lần ra nước ngoài này, Phí Dụ Chi không đến công ty mà nhất quyết hẹn gặp Văn Bách Linh, người đang bận trăm công nghìn việc đến một nhà hàng Trung Quốc.
Văn Bách Linh vội vàng tới, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, Phí Dụ Chi cười quái dị nói: “Tới đưa một ít thuốc bổ cho dì và anh Bách Kỳ, hơn nữa cậu bận đến nỗi không tới tham dự hôn lễ, đương nhiên để người làm anh em như tôi tới thăm cậu rồi, sao không được à?”
Có quỷ mới tin.
Văn Bách Linh hỏi Phí Dụ Chi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phí Dụ Chi đẩy bức ảnh qua: “Không có gì, chỉ là muốn cho cậu xem một thứ.”
Văn Bách Linh cầm bức ảnh lên.
Trong ảnh, bên cạnh vợ chồng Phí Dụ Chi, còn có một bóng dáng mà anh vô cùng quen thuộc.
Khung cảnh tràn ngập hoa tươi và ánh đèn, bọn họ mặc lễ phục, đeo đủ loại trang sức, duy chỉ có Thang Yểu mặc một chiếc áo len bình thường và quần jean, mặt mộc đứng ở đó, lúng túng lấy tay trái của mình chạm lên cánh tay kia.
Nhưng cô là người đẹp nhất.
Khiến cho người khác khó mà rời mắt.
Thậm chí làm cho Văn Bách Linh quên rằng bản thân mình đang ở đâu, giống như trước kia cảm thấy có lỗi với Thang Yểu, nên buột miệng nói rằng: “Gầy đi rồi.”
Ở trong thương trường vài năm nay, sớm đã học được cách kiểm soát hỉ nộ ái ố từ anh của mình, nhưng hôm nay anh lại quên rồi.
Có một ca sĩ mặc sườn xám đang hát trong nhà hàng Trung Quốc, giọng hát rất giống với cô Thái Cầm.
Hát một bài nhạc cũ có tên là “Giữ lấy đau thương cho riêng mình”.
“Có thể để em cùng đi với anh không, vì anh đã nói không thể giữ anh ở lại.”
“Em giữ lấy đau thương cho riêng mình, vẻ đẹp của anh xin anh cứ mang đi, từ nay về sau, em không còn lý do gì để hạnh phúc nữa.”
“Có phải thỉnh thoảng anh nghĩ tới em không? Có thể nào nhớ tới em không?”
Văn Bách Linh không mấy hứng thú với âm nhạc, tất cả đĩa than ở trong nhà đều là của ông Văn, thật ra anh chưa bao giờ nghiêm túc chú ý đến, nhưng đột nhiên nhớ tới, bài hát này nằm trong một album có tên là “Elopement”.
Quản lý nhà hàng là người Trung Quốc, phần lớn thực khách đều là người gốc Hoa.
Xung quanh rộn ràng người qua lại, có thể nghe thấy vài câu tiếng địa phương từ khắp nơi trong cả nước, còn có tiếng Phúc Kiến và tiếng Quảng Đông mà người miền bắc nghe không thể hiểu được, cuối cùng cũng không thể ngăn được phần cuối bài hát mà nữ ca sĩ hát đi hát lại “Liệu có thể…”
Văn Bách Linh nhìn nụ cười không được tự nhiên của Thang Yểu trong bức hình, đột nhiên ngửa đầu.
Nhưng vẫn không kịp.
Nước mắt tràn mi, rơi xuống trên chiếc bàn gỗ được chạm khắc.