"Tình hình cụ thể hiện giờ thế nào?" Cận Tây Trầm xốc cửa lều, vừa đi vừa hỏi.
"Người phụ nữ nhận điều trị buổi chiều đó đã được chẩn đoán chính xác là mang mầm bệnh AIDS, ba mẹ chồng cô ta cùng với một đám người tộc Kalenjin(1) kéo đến đòi người, nói muốn tiến hành hỏa hình với cô ấy. Chị Mộ và anh Triều đã tới trước giải thích, bệnh AIDS chỉ có thể truyền qua đường máu và tình dục, bình thường sẽ không lây nhiễm. Nhưng không mấy tác dụng." Tiểu Hầu lời ít ý nhiều.
(1)Thuộc dân tộc Nile (tiếng Anh là Nilotic people hay Nilotes, là những dân tộc bản địa tại vùng thung lũng sông Nile (Nam Sudan, Uganda, Kenya và bắc Tanzania), cư trú chủ yếu ở tỉnh cũ Rift Valley của Kenya.
"Kenya nhìn chung trình độ văn hóa khá thấp, hơn nữa tộc Kalenjin tin rằng mắc bệnh chính là vì ông trời trừng phạt bọn họ. Chỉ có trải qua hỏa hình thì mới có thể chuộc tội. Huống hồ chồng của chị ta vừa mất, người trong tộc tin rằng là bệnh AIDS của chị ta đã hại chết chồng mình." Cận Tây Trầm gật đầu, nhanh chóng dặn dò: "Chăm sóc tốt cho Lanya, tôi đi xem thử."
Màn đêm buông xuống, sao trời giăng giăng.
Ánh lửa sáng rực như ban ngày, người già phụ nữ trẻ em cùng đàn ông lực lưỡng đều tập trung trước rào chắn, giơ cao trường mâu đã thấm đầy thuốc gây tê tự chế, ai nấy ở đây đều biết, hiệu quả của thuốc gây tê kia rất dữ dội, chỉ cần một chút xíu thôi đã có thể dễ dàng hạ gục một con voi trưởng thành.
Mộ Mộc chạy qua: "Bác sĩ, trưởng tộc kiên quyết nói nếu như không lập tức trả Lanya, vậy thì tộc Kalenjin sau này vĩnh viễn sẽ không đến đây tiêm. Ý thức bài xích người nước ngoài ở Kenya vốn dĩ rất mạnh, nếu như tộc Kalenjin thật sự liên hợp với những bộ tộc khác, tình hình của chúng ta sẽ rất khó khăn."
"Ừ, cứ giao cho tôi." Cận Tây Trầm nói.
Tiếng gió thét gào, ngọn lửa chiếu lên những gương mặt đen nhẻm, trong đôi mắt của mỗi người đều ánh lên nét hưng phấn cùng ngọn lửa phẫn nộ. Rào chắn liên tục bị đẩy lùi ra sau, kêu răng rắc như sắp bung ra.
Nhị Triều vừa bảo vệ rào chắn không để người tộc Kalenjin hung bạo xông vào, vừa kiên nhẫn giải thích với họ, một câu mà lẫn lộn vô số từ ngữ Trung văn, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Chiếc áo trắng in dòng chữ bác sĩ không biên giới trên người ướt đẫm trong suốt, dán chặt vào lưng.
Cận Tây Trầm chạy lên phía trước, vỗ vỗ bả vai anh ta, ra hiệu anh ta đứng ra sau. Nhị Triều gật gật đầu, yên lặng nghe theo ý của anh.
"Tôi là người phụ trách ở đây, Cận Tây Trầm. Tôi muốn giải thích rõ hai việc với mọi người, thứ nhất: mọi người tới đây tiêm là vì đề phòng phát sinh bệnh tật, giống như nghi thức cầu bình an vậy. Thứ hai: Bệnh của Lanya là bệnh lao. Ngoài ra AIDS cũng sẽ không lây lan qua nước bọt cũng như tiếp xúc bình thường, ngoại trừ truyền nhiễm thông qua đường tình dục và đường máu."
"Thầy, vì sao lại gạt bọn họ?" Nhị Triều nói, rõ ràng là không hiểu nguyên do.
"Thượng đế sáng tạo ra nhân loại không dễ dàng, mỗi một sinh mạng đều được quan tâm, không ai có thể tự ý cướp đi sinh mạng của người khác." Cận Tây Trầm không trả lời Nhị Triều, mà tiếp tục nói với người tộc Kalenjin đang kích động.
Mặc kệ thế nào, hiện giờ không phải là cơ hội thích hợp để giải thích với cậu ấy về việc này.
Tộc trưởng Kalenjin cao to vạm vỡ, cũng phải suýt soát gần hai mét, cho dù là Cận Tây Trầm với chiều cao vượt trội, khi đứng trước mặt ông ta vẫn lộ vẻ gầy yếu mảnh khảnh.
"Khí thế thầy hai mét tám, hoàn toàn áp đảo ông ta." Tiểu Hầu tư duy nhanh nhạy, thường xuyên ở những thời điểm nghiêm túc thốt ra những câu khó đỡ, may mà họ nghe không hiểu, Cận Tây Trầm chỉ lườm anh chàng một cái.
Tiểu Hầu khép miệng làm động tác kéo khóa: "Người lớn lên tiếng, tiểu hầu không xen vào."
"Nếu như không phải bị AIDS, vậy sao anh lại không để cô ta về nhà?" Trưởng tộc nói.
"Lao lực trong thời gian dài đã khiến cơ thể cô ấy hư nhược, cộng thêm đi tả không ngừng và da thịt lở loét, nếu như không phối hợp điều trị, tôi cam đoan cô ấy sẽ chết trong vòng một tuần. Trong khoảng thời gian đó ông quay về, đợi đến khi chúng tôi điều trị tốt cho cô ấy,và mọi người cũng đồng ý sẽ không thiêu chết cô ấy nữa, cô ấy sẽ có thể về nhà." Cận Tây Trầm nói.
"Trong nhà các người không có thuốc, chỉ có chỗ chúng tôi mới có thể có được sự điều trị tốt nhất, nếu như ông tin chúng tôi, ba tháng, chúng tôi có thể trả lại một Lanya khỏe mạnh cho ông." Tiểu Hầu son sắt đưa ra lời thề.
"Hay ghê, hiện giờ không chỉ có thầy lừa gạt người ta, ngay cả Tiểu Hầu cũng học hỏi được." Nhị Triều nhỏ giọng than thở, bị Tiểu Hầu chọc cánh tay một cái, mới ngậm miệng.
"Vậy được, cho các người ba tháng, nếu như các người không thể trả lại một Lanya mạnh khỏe cho chúng tôi, vậy mời các người cút khỏi Kenya." Trưởng tộc đáp lời.
"Nếu như chúng tôi điều trị tốt cho Lanya thì không chỉ tộc Kalenjin mà bảy bộ tộc lớn khác cũng làm phiền trưởng tộc đi tuyên truyền vắc xin bệnh than, đồng thời không thể bài trừ bác sĩ không biên giới hành y." Cận Tây Trầm đưa ra điều kiện.
"Được, tôi đồng ý." Trưởng tộc nói.
Vậy cũng được? Các người không phải tới tìm chúng tôi gây rối à? Sao cuối cùng liền biến thành trao đổi điều kiện với chúng tôi vậy? Người này cũng lợi dụng người khác không chút kẽ hở quá đi mà.
Tiểu Hầu và Nhị Triều đều thẹn mướt mồ hôi, không phải nói bác sĩ phải nề nếp đâu ra đó, nghiêm túc chính trực sao? Người này lại hoàn toàn là người.... là người.....Hai người hết nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để hình dung Cận Tây Trầm.
Vì thế, người này với người trong lời đồn hoàn toàn là hai người khác nhau mà. Hai người họ vốn dĩ vì Cận Tây Trầm mà tới, giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Giang, làm người thanh bạch nghiêm túc, kiến thức y học, quyền thế, làm việc rất có nguyên tắc...
Đồn đãi toàn là lừa người, Tiểu Hầu và Nhị Triều một lần nữa rơi lệ đầy mặt.
Tộc người Kalenjin rốt cuộc rời đi, ba người cất bước quay về.
"Thầy, vừa rồi người vì sao không nói thẳng là Lanya bị AIDS, trái lại nói là bị bệnh lao? Em từng kiểm tra chỉ số, cho thấy đều là âm tính, tuyệt đối là người mắc bệnh AIDS." Nhị Triều không nhịn được hỏi, với người trải qua nền giáo dục máy móc cứng nhắc như cậu thì đây vẫn là vấn đề là không thể hiểu được.
Cận Tây Trầm nói: "Thực ra không cần kiểm tra, chỉ nhìn bệnh trạng là đã có thể xác định được bảy tám phần, cân nặng Lanya rất nhẹ, cộng thêm tiêu chảy, liên tục bị sốt cùng da thịt lở loét, phỏng đoán ban đầu đã tới thời kỳ thứ ba, nhớ lấy đàm xét nghiệm. Đồng thời phải nhớ, trước phải cần trị tốt bệnh lao mới có thể trị bệnh AIDS, bằng không rất dễ có biến chứng. Ở đây tự ý sử dụng hỏa hình với một người cũng sẽ không nhận sự trừng phạt của pháp luật, nếu như nói Lanya mắc bệnh AIDS, thế thì sáng sớm ngày mai cái chúng ta nhìn thấy chính là một thi thể cháy đen. Nhận thức của họ về bệnh AIDS không sâu, chỉ biết không có cách chữa trị, nhưng không biết nó sẽ không truyền nhiễm thông qua những con đường thông thường. Bản thân Lanya cũng cho rằng AIDS là một căn bệnh dơ bẩn. Buổi trưa ngày mai sắp xếp cho Lanya ăn cơm cùng với chúng ta, cùng với việc loại trừ hoài nghi của người tộc Kalenjin cũng phải để Lanya biết rằng bệnh AIDS không hề đáng sợ. Hiểu chưa?"
"..." Tiểu Hầu đã đờ cả ra.
"Có đôi khi, lời nói dối thiện ý càng có thể cứu được một mạng người hơn cả chính trực." Cận Tây Trầm nói.
**
Ngủ đến nửa đêm, Ôn Đồng đột ngột bị lạnh nên tỉnh giấc, tập trung lắng nghe một lúc, không hề có tiếng bước chân.
Vì thế rón ra rón rén chạy tới bên bàn, kéo ngăn tủ.
Bên trong có một chiếc hộp gỗ hình vuông đặt ngay ngắn trong ngăn kéo. Cô mở hộp, trong đó quả nhiên có một xấp ảnh dày.
Ôn Đồng ngồi trên ghế, giở từng tấm từng tấm.
Ngói vụn đầy đất, căn phòng đổ nát, người thì bị vùi trong đống gạch vụn, có thể thấy trên mình toàn là máu. Đôi mắt vô hồn, nhưng lại ẩn chứa cảm giác tuyệt vọng sâu thẳm.
Chỉ có một bàn tay đeo găng tay y tế siết lấy một bàn tay đầy máu, ống kính khéo léo bắt lấy giọt nước mắt chực chờ trong đôi mắt của người bị thương.
Có đôi khi, chỉ một cái siết tay đơn giản nhưng lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Phần tử vũ trang giơ súng thị uy, trong căn lều đơn sơ, Cận Tây Trầm mặc chiếc áo khoác dài màu trắng đầy máu, khẩu trang y tế che khuất nửa gương mặt, chỉ chừa lại đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng tập trung. Dao phẫu thuật trong tay vững vàng giữ trong lòng bàn tay.
Trên giường bệnh là đứa bé cùng một người phụ nữ ** thống khổ, tuyệt vọng nhìn về phía ống kính.
Bé gái vừa mất đi người cha, trên mặt rõ ràng đầy máu nhưng vẫn lộ ra hàm trăng trắng tinh, trên bức ảnh chỉ có dòng chữ: "Chú, chú có thể giúp cháu đào ba mẹ ra không?"
Ôn Đồng đem ảnh từng tấm từng tấm để vào trong hộp, dùng sức đè lên, hít thật sâu mấy cái, những hồi ức này quá nặng nề.
Vốn cho rằng đây là lúc anh cứu người, hoặc là ảnh lưu niệm khi hòan thành một công việc, không ngờ lại là những ký ức tàn khốc đẫm máu đến vậy.
Mỗi một tấm ảnh đều ẩn chứa trong đó sức nặng của sinh mệnh, trong chiếc hộp này, tất cả đều là linh hồn đã mất đi, họ khát khao được sống, khát khao hơn bất kỳ ai nhưng lại không có cơ hội để mà quý trọng.
Mấy năm qua của Cận Tây Trầm, môi trường sinh sống đều là như vậy sao, mưa bom bão đạn, máu tanh nguy nan!
Nhớ lại lời Mộ Mộc nói, anh đứng trên quả bom cứu bệnh nhân suốt một ngày một đêm, viên đạn xuyên qua cánh tay, không có thuốc tê, kiên cường gắp đạn ra, tùy tiện băng bó một chút rồi lại đi cứu người.
............
Ôn Đồng không dám xem tiếp, cẩn thận cất kỹ từng tấm ảnh, đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ, sau đó nhịn xuống cảm giác vẫn còn chút u u mê mê như cũ trong đầu bước ra khỏi lều.
"Cận Tây Trầm." Ôn Đồng chạy tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống: "Có nhà vệ sinh không, một phút cũng không đợi được nữa rồi, dùng tốc độ nhanh nhất của chú nói cho cháu nhà vệ sinh chỗ nào, bằng không chú sẽ thấy người đầu tiên trên thế giới nín tiểu mà chết."
"Bên này." Cận Tây Trầm nói.
Có thể không muốn quá quan tâm đến cô? Ôn Đồng cũng biết, đoán chừng là cơn giận của anh hãy còn chưa tiêu tan, cho nên cũng dứt khoát không đi khơi bực dọc của anh, yên yên lặng lặng theo sau lưng anh.
Cuối cùng tới phía trước một gian phòng nhỏ rộng hai mét dựng bằng cỏ tranh, ắt hẳn là nhà vệ sinh. Cô nhanh chân xông vào, nhưng cánh tay lại bị kéo về sau một cái, suýt nữa thì ngã chổng mặt lên trời.
"Sao... sao vậy?" Ôn Đồng căng thẳng nhìn anh.
Nét mặt anh không thay đổi, vẫn như cũ có chút lạnh lùng, sau đó cầm lấy cây gậy gỗ dựng bên cạnh, quay lại.
"Đợi chút chứ chú Cận, cháu giải quyết vấn đề dân sinh trước rồi chú lại thanh lý môn hộ cũng không muộn, hiện thời trước mắt đừng manh động." Ôn Đồng nói.
Cận Tây Trầm phớt lờ cô, cây gậy trong tay dùng sức gõ nhà vệ sinh mấy cái, sau đó đặt trở lại chỗ cũ.
Quả nhiên vẫn còn giận thế à... Không đánh cô, đập nhà vệ sinh bỏ tức? Phương pháp giảm bớt ức chế thế này có chút đặc biệt nhen.
Có điều Ôn Đồng cũng có thể hiểu anh vì sao lại nổi giận, bởi vì mới rồi xem những bức ảnh kia, cô mới chợt hiểu ra vì sao Cận Tây Trầm lại nổi nóng đến thế, vì chỉ có người thực sự từng trải qua cái chết thì mới hiểu sinh mạng quý giá đến cỡ nào.
Kỳ thực mấy môn thể thao mạo hiểm kia cô đều đánh giá mức độ nguy hiểm trước, căn bản là hữu kinh vô hiểm, nhưng thấy mặt anh tối sầm, Ôn Đồng vẫn nhẹ giọng kéo kéo tay áo anh: "Chú Cận, chú đừng giận mà."
Anh không đáp, Ôn Đồng lại sáp đến trước mặt anh, nhắm mắt xòe tay: "Ngài đây nếu như tâm tình thực sự không tốt, vậy cứ đánh tôi là được, sao lại trút giận lên nhà vệ sinh. Chốc nữa ngài đánh sập rồi, chúng tôi đây ngay cả cái nhà vệ sinh cũng không có."
"Chỗ này rắn rết chuột kiến nhiều, trước khi đi cầu phải cầm gậy gõ thử vài cái dọa chúng." Anh xoay người, quay lưng về phía cánh cửa nhà vệ sinh đơn giản.
Nghe giải thích rồi, cô ngượng ngùng chui vào nhà vệ sinh, rất nhanh liền giải quyết xong, đi ra.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã phát hiện anh vậy mà vẫn chưa đi, đang yên lặng tựa vào một gốc cây bên cạnh, quay lưng về phía nhà vệ sinh.
Ôn Đồng cũng đứng lặng đấy, không lên tiếng. Bóng dáng cô đơn lạnh lẽo phía xa tựa như một ốc đảo biệt lập trong bóng tối, xung quanh đều là mặt biển nặng nề, anh qua không được, mà cũng không có ai đi sang.
Anh có sự cô quạnh của mình, không ai có thể sẻ chia.
"Xin lỗi, chú Cận." Ôn Đồng nói.
"Thực ra ba cháu đối với chú cũng không có bao nhiêu ân tình, chú đối tốt với cháu, cháu đều ghi nhớ trong lòng, hiện giờ cháu đã trưởng thành rồi, có đủ năng lực chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Chú không cần cảm thấy có lỗi với ông ấy." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.
Anh vẫn không để ý đến cô, Ôn Đồng ngồi bên cạnh anh cũng cảm thấy rất nhàm chán.
Đối trăng đối sao, nhìn nhau không lời.
Lúc Ôn Đồng cho rằng hai người sẽ phải ngồi như vậy đến khi trời sáng thì Cận Tây Trầm lại không biết từ đâu lấy ra hai cục kẹo, mở bàn tay cô: "Ăn kẹo chứ?"
Trong lòng bàn tay, viên kẹo được đóng gói màu sắc rất đẹp, nét mặt Cận Tây Trầm vẫn như thế, chỉ có đôi mắt là hình như không giống, tựa ánh sao tỏa sáng, Ôn Đồng như thể bị mê hoặc, cứ thế cầm lấy viên kẹo.
Bóc vỏ kẹo, trực tiếp cho vào miệng, trong thoáng chốc, mùi sầu riêng nồng đậm lan tỏa trong miệng.
Mỗi một dây thần kinh, mỗi một tế bào đều đang kêu gào buồn nôn muốn ói, cả đời này của cô ghét nhất chính là mùi sầu riêng, thật sự là quá...thúi.
Cận Tây Trầm vẻ mặt bình thản bóc giấy một viên kẹo khác, cho viên kẹo tròn vào trong miệng, Ôn Đồng nhanh chóng phun cục kẹo sầu riêng trong miệng ra, kết quả thấy kẹo anh ăn rõ ràng là chocolate!
Tưởng tượng ra chocolate nhỏ nhỏ trơn bóng, cô thật sự cảm giác được, mùi hôi trong miệng dường như càng nồng.
Không phải cố ý đâu nhỉ? Anh hẳn cũng không biết viên kẹo kia là mùi sầu riêng đâu nhỉ? Ngón tay Cận Tây Trầm linh hoạt, rất nhanh liền dùng giấy gói kẹo gấp thành một con hạc giấy be bé, đưa cho cô.
"Mùi vị thế nào?" Cận Tây Trầm nói.
"..." Được rồi, Ôn Đồng tin chắc là anh cố ý, người này mà đã ghi thù thì so với cô còn giống một đứa con nít hơn, thật không biết là ai lớn hơn ai chín tuổi.