Suốt một đoạn đường, hai người trải nghiệm đủ loại phương tiện như lạc đà, ngựa thay cho đi bộ, xắn tay áo uống rượu cùng người bản xứ, cùng làm nhẫn đồng tâm, trong hoàn cảnh cát vàng mù trời chụp ảnh, gió lớn làm khăn che mặt của cô bay phấp phới theo từng đợt gió cát sa mạc, dưới ống kính của Lạc Kiều lại mang theo một cảm giác bi tráng thê lương.
Ôn Đồng ôm gối ngồi cạnh đống lửa, ngước nhìn trời đêm sa mạc tràn ngập ánh sao, cảm giác về phương hướng của cô thực sự rất kém, lúc trước Cận Tây Trầm chỉ cho cô ngôi sao tên gọi "Ôn Đồng" kia, hiện giờ nằm ở chỗ nào? Cô tìm không thấy, thế nên dứt khoát nghĩ tất cả tinh tú trên trời đều là ngôi sao đó. Lấy chiếc đồng hồ anh tặng ra, cô không chỉnh lại thời gian, vẫn là giờ trong nước, không biết liệu anh có quen được cô gái nào tốt hơn chưa? Thật sự rất muốn gặp anh mà.
Nửa năm nay cô đều đi cùng với Lạc Kiều, vào lúc cô bé không biết, Ôn Đồng nghe vô số lần bản ghi âm giọng nói của Cận Tây Trầm, mỗi một lần đều cảm thấy phương pháp lúc trước của mình quả là sáng suốt.
"Đồng Đồng tới đây nhảy đi." Lạc Kiều gọi.
"Không đâu, chị nghỉ đã, có hơi mệt." Ôn Đồng xua xua tay, ra hiệu cô bé tự mình chơi.
Nhìn Lạc Kiều cùng ca hát nhảy múa với người bản xứ, trong lòng cô thật sự vô cùng hâm mộ. Lạc Kiều sống rất đơn giản, cũng rất vui vẻ. Thực ra, trong lòng cô hâm mộ tất cả những ai khỏe mạnh, đồng thời cũng càng nhớ Cận Tây Trầm, không biết hiện giờ anh đang làm gì nhỉ?
"Coi bộ em cũng mệt rồi, em cũng nghỉ đây." Lạc Kiều cười ha ha đi tới cạnh cô, tựa vào chân Ôn Đồng nằm xuống, móc di động ra bắt đầu lướt weibo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT