Ôn Đồng ở trong phòng Cận Tây Trầm tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, di chứng sau cơn say giờ phút này mới hò hét ập tới, mệt mỏi vô cùng.
Tấm rèm cửa chắn sáng đen tuyền, vách tường trắng tinh, chăn màu đen, hai màu đối lập rõ rệt kích thích thị giác cực điểm. Ôn Đồng ôm đầu ngồi dậy, chiếc chăn tụt xuống, lạnh lẽo.
Vừa cúi đầu nhìn, cả người cô nháy mắt đỏ lựng, tay chân luống cuống kéo chăn che lại da thịt **.
Quan sát xung quanh, xác định Cận Tây Trầm thật sự không ở trong phòng mới cẩn thận xuống giường, nhưng phát hiện y phục của mình đã bị lấy đi, chỉ có thể tìm một chiếc áo sơ mi của anh mặc đại vào.
Từ phòng bếp tỏa ra mùi hương thơm nồng, còn thoang thoảng một chút mùi thuốc, Ôn Đồng cho rằng cô Lý đang nấu món canh gì đấy, thò đầu nhìn thử, kết quả là không có ai. Lúc quay lại, bất ngờ phát hiện Cận Tây Trầm đang phơi quần áo, mà ngón tay thon dài chuyên cầm dao mổ của anh, lúc này, đang cẩn thận giũ phẳng nội y của cô...
Gương mặt vừa mới lấy lại bình thường nháy mắt lại đỏ lựng, Ôn Đồng đứng trước cửa sổ sát đất lúng la lúng túng, xấu hổ nhìn quần áo nhạt màu kia trong tay anh.
"Tỉnh rồi?" Cận Tây Trầm bước qua, từ từ thả thau quần áo trong tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT