Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

chương 6


8 tháng

trướctiếp

 

06.

Lúc về đến trường học, thời gian nghỉ trưa vừa mới bắt đầu.

Đa số các học sinh gục đầu xuống bàn ngủ. Cửa sổ đóng chặt, nhưng ô cửa mấy ngày hôm trước bị nam sinh đá bóng trong phòng học làm vỡ đã biến thành một lỗ hổng cho ánh sáng mãnh liệt chiếu vào.

Mấy học sinh ngồi gần cửa sổ đều lũ lượt chuyển đến chỗ khác ngủ. Một số ngồi gần đó thì gục đầu xuống bàn, trên đầu trùm áo khoác đủ mọi màu sắc.

Chỗ ngồi cửa Dịch Dao ngay cạnh cửa sổ bị vỡ một ô kính.

Nhìn qua khung cửa sổ thiếu một phần tư kính chắn, trời xanh bên ngoài rất bao la và sắc bén.

Sau khi vào phòng học, cô đi thẳng về chỗ ngồi của mình, cho cặp sách vào ngăn bàn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tề Minh đã cầm cốc nước đi ra ngoài phòng học.

Cô vừa ngồi xuống thì có mấy nữ sinh đi tới.
Khu vực vốn trống trải giờ lại lục tục có thêm người đến.

Cán sự bộ môn hóa học Đường Tiểu Mễ đặt một quyển vở màu hồng nhạt lên bàn Dịch Dao, vẻ mặt tươi cười, nói: “Đây là nội dung bài giảng Hòa học buổi sáng, rất dài, cậu chép nhanh lên.”

Dịch Dao ngẩng đầu lộ ra một nụ cười rất khách khí: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Đường Tiểu Mễ kéo ghế lại gần, cũng ngả người xuống bàn nhìn cô: “Cậu bị ốm à?”

“Ờ. Buổi sáng chóng mặt. Đi truyền nước.”

“Thế…Tề Minh cùng đi với cậu đúng không?” Đường Tiểu Mễ hỏi với giọng bâng quơ, dường như không hề có ý gì.

Dịch Dao ngẩng đầu lên, nheo mắt cười. Đây mới là trọng điểm đối thoại và nguyên nhân cho mình mượn vở. Cô nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ trả lời cho có lệ: “À, đâu có. Cậu ấy không đi học à?”
“Đúng vậy, sáng nay không đi học.” Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, bán tín bán nghi nhìn cô.

Ánh mắt mấy nưc sinh xung quanh đâm về phía Dịch Dao như là miệng của vô số con cá mõm dài dưới biển sâu, chỉ hận không thể tìm được một chỗ phòng ngự lỏng lẻo, sau đó đam gai nhọn hiếu kì và tọc mạch vào, hút đầy nhiên liệu để còn cười trên nỗi đau của người khác và đâm chọc gây mâu thuẫn khắp nơi.

“Nhưng mà một học sinh ngoan như cậu ấy có nghỉ ba ngày thì giáo viên cũng sẽ không nói gì.” Dịch Dao nói xong, giơ quyển vở lên với Đường Tiểu Mễ, lộ ra vẻ mặt “cảm ơn”.

Vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm tới Tề Minh mới từ bên ngoài phòng học đi vào.

Từ cửa trươc đến chỗ ngồi của Dịch Dao ở bên phải phía sau phòng học, Tề Minh nghiêng người lách qua khe giữa của những chiếc bàn, chiếc áo khoác màu trắng căng lên, ánh nắng lành lạnh mùa đông khiến cậu trông càng thêm sáng láng.
Cậu đi tới bên ban Dịch Dao, đặt cốc nước trong tay xuống bàn cô: “Cậu uống nước đường đi này. Bác sĩ nói đường huyết của cậu thấp.”

Ánh mắt đam nữ sinh xung quanh chợt phóng đại, như đàn sứa ở sâu dưới đáy biển đột nhiên mở ra những xúc tu to lớn, dang rộng, rậm rạp bap trùm lấy Dịch Dao.

Dịch Dao nhìn Tề Minh trươc mặt, không nói gì cả. Ánh mắt Tề Minh hơi nghi hoặc. Cô cúi đầu, đưa cốc lên miệng chậm rãi uống.

Mắt nhanh chóng bị che kín bởi sương mù, bị cái lạnh của mùa đông làm cho đau đớn.

07.

“À quên.” Đường Tiểu Mễ đứng lên, chỉ quyển vở trong tay Dịch Dao: “Buổi chiều lên lớp tớ cần dùng, cậu chép nhanh một chút nhé.”

Dịch Dao giơ cổ tay lên xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là vào lớp. Rõ ràng không thể nào chép kịp. Hơn nữa buổi chiều là giờ Toán và Vật lý, hoàn toàn không có Hóa học.

Cô gập quyển vở vào, đưa cho Đường Tiểu Mễ, sau đó quay sang nói với Tề Minh: “Tớ vừa mượn bạn cùng bàn rồi, sau khi chép xong sẽ cho cậu mượn.”

Dịch Dao quay mặt lại nhìn Đường Tiểu Mễ đã đỏ bừng cả mặt.

Ánh mắt căng ra, như sợi dây đàn đang nằm cong queo bị kéo thành thẳng tắp.

Ai cũng không thu lại ánh nhìn.

Đến tận lúc trong mắt Đường Tiểu Mễ hiện ra nước mắt, Dịch Dao mới nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Âm thanh trong lòng là: “Mình thắng rồi”.

08.

Một nam sinh được bao phủ bởi những từ ngữ hiền lành, tốt bụng, lễ phép, thành tích xuất sắc, mặt mũi sáng sủa, bất kể đứng một mình trên khán đài trống trải, hay là đeo tai nghe đạp xe qua vô số đèn xanh đèn đỏ giữa dòng người, hay là mặc áσ ɭóŧ màu trắng chạy trên đường piste* (*Đường dành cho thi đấu điền kinh trong sân vận động.) quanh sân vận động bị hoàng hôn phủ đầy sắc thái đau buồn, xung quanh cậu lúc nào cũng có vô số ánh mắt tràn tới như nước thủy triều, bám vào chiếc áo lông vũ màu trắng của cậu rồi phản xạ lại. Giống như các loại sóng điện điều tần, khát vọng cũng có tần số giống như cậu, sau đó truyền vào bên trong trái tim cậu.

Còn mỗi khi cậu đi đến chỗ ai hay nhìn về phía một người nào đó, những sóng điện này sẽ lập tức hóa thành những bức xạ độc hại, tràn về phía người đó.

Dịch Dao cảm thấy những ánh mắt nhìn về phía mình đều hóa thành những xúc tu, hung ác quất thẳng vào mặt mình.

Bi bao vây rồi.

Bị nuốt chửng rồi.

Bị căm hận rồi.

Bởi vì được cậu quan tâm đến.

Được cậu nhìn tới từ một nơi xa xôi, chàng trai dắt xe đạp quay lại, nhỏ giọng nói: “Này, cùng nhau về nhà không?”

Diu dàng trong thời gian lâu dài vô hạn.

Thời gian lâu dài trong dịu dàng vô hạn.

Vẫn luôn như vậy.

09.

Sau khi tan học, các nữ sinh đều ở lại, bởi vì phải đo kích thước đồng phục mới. Hôm qua toàn bộ các nam sinh đã ở lại đo, hôm nay đến lượt nữ sinh.

Cho nên các nam sinh hò hét lao ra ngoài phòng học, đương nhiên cũng không quên làm mặt quỷ, cười trên nỗi đau của các nữ sinh phải ở lại phòng học.

Đương nhiên cũng không phải toàn bộ.

Trên hành lang vẫn có từng nhóm nam sinh ngồi trên ghế băng, đọc sách hoặc nghe MP3, gϊếŧ thời gian trong khi chờ đợi một bạn gái trong lớp.

Ánh nắng chiếu lên ánh khoác dày của họ, nhuộm mái tóc họ tỏa sáng.

Tề Minh đọc quyển Du ngoạn thời gian, thỉnh thoảng nheo mắt lại, nhìn theo chiều ánh sáng vào trong phòng học.

Điện thoại di động trong túi vang lên.

Bật màn hình, là tin nhắn của Dịch Dao.

“Không cần chờ tớ đâu. Cậu về trước đi. Tan học tớ còn có việc.” Đọc truyện tại truyenhdx.com

Tề Minh gập điện thoại lại, đứng lên đi tới bên cửa sổ. Dịch Dao cúi đầu cầm một chiếc thước dây vừa mượn, tự đô vòng eo của mình. Hình ảnh cô cúi đầu đọc số trên thước dây được ánh sáng chiều hắt vào trong mắt cậu.

Tề Minh cất sách vào cặp, xoay người đi xuống lầu lấy xe.

10.

Lúc mở cửa, mẹ không hề tươi cười chào đón như thường lệ mà ngồi trên sô pha xem ti vi, nhưng rõ ràng là không hề tập trung, bởi vì trên ti vi đang phát tin tức quốc tế.

Bà chỉ thích xem cô nàng mắc bệnh nan y và anh chàng đẹp trai trong phim Hàn Quốc song ca giai điệu tình yêu, còn nơi nào trên thế giới bị ném bom hoặc quốc gia nào đó gặp nạn đói, bà sẽ hoàn toàn không quan tâm.

Tề Minh nhớ có lần cũng là cả nhà vừa ngồi ăn cơm với nhau vừa xem truyền hình. Lúc đó thời sự đang nói về tình hình lũ lụt nghiêm trọng ở Trung Quốc. Khi đó, vẻ mặt mẹ như nhìn thấy ruồi: “Lại nữa lại nữa rồi, bao giờ mới hết đây? Không phải lại bắt chúng ta ủng hộ đấy chứ? Bọn họ đáng thương nhưng chúng ta càng đáng thương hơn!”

Vừa nói chưa được vài phút đã chuyển kênh sang xem một bộ phim Hàn Quốc nhạt nhẽo mà bà đang theo dõi. Lúc thấy nhân vật nam chính trong phim thất tình khóc thảm thiết hơn cả đàn bà, bà khịt mũi nói: “Nghiệp chướng, đáng thương quá!”

Tề Minh nhìn về phía bà, không thể tưởng tượng nổi.

Vẫn là sợi bông vắt ngang trên mạch máu.

Tề Minh thay giày, đi tới gần sô pha, hỏi: “Mẹ làm sao thế?”

Mẹ đặt chiếc điều khiển từ xa xuống: “Buổi sáng giáo viên của con gọi điện thoại đến.”

“Nói gì ạ?” Tề Minh cầm lấy cốc trên bàn rồi rót nước uống.

“Nói gì à?” Có thể là bị kí©h thí©ɧ bởi giọng nói điềm nhiên như không của con trai, giọng bà rõ ràng trở nên kích động. “Cả buổi sáng con không đến trường, còn có thể nói gì nữa?”

“Buổi sáng Dịch Dao ngất xỉu, con đưa bạn ấy đến bệnh viện, cũng không thể để bạn ấy ở đó truyền nước một mình nên đã xin nghỉ học.” Tề Minh uống nước, dừng lại một lát, nói: “Con đã xin nghỉ rồi mà giáo viên vẫn phải gọi điện thoại à, phiền thật chứ.”

Giọng mẹ mềm xuống, nhưng lời lại trở nên khó nghe. Bà nói: “Ai da, tiểu tổ tông, con để mẹ phải lo lắng đến bao giờ nữa. Mẹ cứ tưởng con đi làm cả buổi sáng cơ. Nhưng mà cũng phải nói, nó ngất xỉu thì liên quan gì đến con, mẹ nó cũng không cần nó, con còn quan tâm đến nó làm gì? Đừng có dây dưa với cái nhà đó nữa.”

Tề Minh quay đầu lại, nhíu mày: “Con vào phòng học bài đây.”

Mẹ đứng lên, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

Vừa xoay người lại thì như nhớ ra chuyện gì đó: “Tề Minh, tiền khám bệnh của nó không phải con trả đấy chứ?”

Tề Minh không quay đầu lại, đáp: “Vâng, con trả.”

Giọng nói của mẹ rõ ràng nâng cao tám nấc: “Con trả? Con làm sao phải trả? Nó có phải con dâu mẹ đâu?”

Tề Minh phất tay, vẻ mặt không muốn tranh luận, thuận miệng nói một câu: “Mẹ cứ coi bạn ấy là con dâu của mẹ là được.”

Mẹ đột nhiên hít sâu một hơi, vòng ngực lớn thêm một cỡ.
 

11.

Lâm Hoa Phượng nằm cả chiều trên giường.

Cơn đau đầu vô cớ khiến bà cảm thấy như có người cầm mũi dùi không ngừng đυ.c lên thái dương. Đến lúc phân biệt rõ thứ đang kí©h thí©ɧ huyệt thái dương không phai rđau đớn trong ảo giác mà là tiếng gõ cửa như nổi trống bên ngoài, lửa giận lập tức cháy bùng lên.

Bà xoay người xuống giường, cũng không mặc quần áo mà chạy thẳng ra bên ngoài.

Chắc chắn lại không mang chìa khóa, cái loại con gái ngu ngốc.

Lâm Hoa Phượng mở cửa ra, vừa mới chuẩn bị gầm lên thì nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Tề đứng ngoài cửa.

“Á á á! Đáng chết! Bà có thể mặt quần áo vào được không? Dù không biết xấu hổ thì cũng phải biết bây giờ là mùa đông chứ!”

Mẹ Tề Minh hét lên, xoay người đưa tay che mắt Tề Minh.

Lâm Hoa Phượng đóng sập cửa lại.
Một lát sau, bà ta mặc một bộ đồ ngủ dày đã giặt đến không còn nhìn ra màu sắc, đi ra mở cửa.

12.

Trên đỉnh đầu là bầu trời tối đen trong ngày đông.

Từng đám mây lớn viền màu đỏ sậm lơ lửng trên bầu trời màu đen.

Trường học cách sông rất gần, vậy nên những tiếng còi hơi từ tàu thuyền phát ra xa xa vọng tới, được gió đưa đi, có thể phân biệt được tiếng còi hơi bi thương trong hàng ngàn hàng vạn âm thanh ồn ào.

Xa xa bên trên các mái nhà, một chiếc máy bay đang bay qua giữa trời đêm, đèn nháy không ngừng nhấp nháy với một tần số cố định, nhìn có vẻ cực kì cô độc.

Dịch Dao đạp xe xuyên qua những tòa nhà cao quan sát, đi về phía con ngõ hẹp dài nhà mình.

Kỳ thực lúc mang bảng kích thước đồng phục giao cho lớp phó, Dịch Dao nhìn thấy rõ lớp phó xoay người sửa vài nét nút trên bảng của mình.
Dịch Dao lẳng lặng đứng sau lưng lớp phó, không nói gì.

Nắp bút trong tay bị cô vặn ra, rồi vặn vào. Lại vặn ra, rồi lại vặn vào.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao nhọn, Dịch Dao nhất định sẽ đam mạnh vào sau lưng con bé này.

Máy bay nhấp nháy ánh đèn chậm rãi biến mất phía cuối bầu trời.

Trong đêm tối, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Tiếp viên hàng không lần lượt tắt các bóng đèn đọc sách trên đỉnh đầu. Các hành khách trong chuyến bay đêm đều ngủ say trong một thế giới mênh mông, trong lòng chứa đủ loại băn khoăn. Không ngại cô đơn, cũng không màng vắng lặng.

Chỉ là trong bóng đêm đơn thuần, mang theo tâm sự khác nhau, cùng bay về một phương xa.

Thực ra mình cũng rất muốn như vậy, ánh sáng nhấp nháy cô độc, một mình cô quạnh bay qua bầu trời đêm tối đen như mực kia.
Bay đến một nơi không ai có thể tìm được, bị cỏ dại phủ kín cũng được, bị tiếng sóng bao trùm cũng được, bị bão cát thổi mất bề ngoài trẻ trung cũng được.

Có thể như vậy được không? Để mình bị thời gian ném vào hư vô trong thế giới không ai biết.

Có thể được không?

13.

Không biết ai đã thay một bóng điện rất sáng ở đầu ngõ.

Ánh sáng mạnh đến mức thậm chí lamg cho Dịch Dao phải hơi nheo mắt lại.

Bóng tối dưới mặt đất trở nên đậm hơn dưới cường quang, như là một vũng mực vừa đọng lại.

Dịch Dao cúi xuống khóa xe, ngẩng đầu nhìn thấy một vết máu nhỏ đông cứng trên tường. Giơ tay sờ lên mặt bên trái, gần thái dương có một vết rách da rất to.

Dịch Dao như người mất hồn nhìn chằm chằm vào vết máu đã chuyển sang màu đen đó. Đến tận lúc bị người hàng xóm phía sau thúc giục “Tránh ra nào, tránh ra nào, đứng chắn đường thế này người khác làm sao đi vào được”, cô mới phục hồi tinh thần.

Thực ra bất kể thứ gì cũng sẽ giống như vết máu này, trong sự chảy trôi vô tình của thời gian, từ đỏ tươi biến thành đen kịt, cuối cùng tan rã thành bột, bị gió thổi không còn dấu vết.

Thân thể trẻ trung và sự thối rửa của cái chết cũng chỉ là vấn đề chảy trôi của thời gian.

Rất nhiều thời gian để chảy trôi.

Nghĩ như vậy, dường như hết thảy đều không còn quá khó khăn nữa.

Dịch Dao cất xe xong thì đi vào trong ngõ.

Đi được vài bước, nghe thấy từ trong ngõ truyền đến tiếng tranh cãi. Lại đi vài bước nữa, nhìn thấy Tề Minh và mẹ cậu đứng ngoài cửa nhà mình, còn Lâm Hoa Phượng mặc chiếc áo ngủ giặc thế nào cũng cảm thấy phát ra mùi ẩm mốc đứng trong cửa.

Xung quanh là một vòng người, mặc dù ai cũng làm bộ đang bận việc của mình nhưng toàn bộ những đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ ấy.

Trái tim Dịch Dao bỗng nhiên trĩu xuống.

Lúc này mẹ Tề Minh quay ra, nhìn thấy Dịch Dao đứng cách mình vài bước, màu đỏ vì kích động trên mặt bà đột nhiên chuyển thành sự đắc ý của người thắng trận, viết rõ dòng chữ: “Bây giờ xem bà còn kiêu ngạo kiểu gì”.

Dịch Dao nhìn Tề Minh đứng phía sau hai người phụ nữ. Ánh đèn từ cửa chính và cửa sổ hắt ra không hề chiếu đến mặt Tề Minh. Mặt cậu biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt rõ rãng nhấp nháy ánh sáng.

Máy bay chuyến đêm, ánh sáng nhấp nháy với tần số cố định, cô đơn bay qua cả bầu trời đêm.

Dịch Dao đi tới, nói nhỏ: “Mẹ, con đã về”.

14.

“Tốt quá, Dịch Dao, cháu về rồi.” Trên mặt mẹ của Tề Minh không giấu được vẻ đắc ý: “Cháu nói với mẹ cháu xem hôm nay có phải Tề Minh nhà cô trả tiền thuốc thang giúp cháu hay không?”

Dịch Dao cúi đầu không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn Tề Minh. Cô không thể nào đoán được vẻ mặt của Tề Minh đang đứng phía sau mẹ lúc này như thế nào. Là bi thương và dịu dàng hay là lặng lẽ nhìn về phía mình.

“Dịch Dao, cháu nói xem nào.” Mẹ Tề Minh hơi sốt ruột.

“Bà quát cái gì mà quát?” Lâm Hoa Phượng cao giọng. “Lý Uyển Tâm, bà về nhà mà quát con trai bà ấy. Con gái tôi đâu đến lượt bà quát.”

Mẹ Tề Minh uất ức, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Bà vẫn cố nhẫn nại nói với Dịch Dao: “Dịch Dao, làm người không thể vô lương tâm như vậy, Tề Minh nhà cô tốt bụng không để cháu nằm dưới đất nên đưa cháu đến bệnh viện, cũng trả tiền giúp cháu, cháu không thể giống như…” Lý Uyển Tâm vẫn không dám nói không thể giống như mẹ cháu, đành phải nói tiếp một câu: “Giống như một số người nào đó! Tốt xấu gì cháu cũng được ăn học đàng hoàng mà!”

“Mẹ kiếp, mày chửi xéo ai?” Lâm Hoa Phượng kích động vung tay lao tới.

“Mẹ…” Dịch Dao giữ áo mẹ, cúi đầu nói nhỏ: “Buổi sáng con đi truyền nước thật… Tiền là con vay Tề Minh…”

Lâm Hoa Phượng dừng tay lại giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Dịch Dao.

Dịch Dao ngẩng đầu, sau đó một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt.

15.

Ánh mắt trong bóng tối trong suốt, lấp lánh, như là mặt hồ chứa đầy nước.

Đứng bên hồ xa xa, hoặc là trên chuyến bay đêm càng bay càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối. Trốn tránh thật xa.

“Được rồi được rồi, nói rõ ra là được rồi mà. Cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Nhìn thấy Lâm Hoa Phượng tức giận đến run rẩy, mẹ Tề Minh không giấu được sự kiêu ngạo và đắc ý. “Coi như bạn học giúp đỡ lẫn nhau, Tề Minh nhà tôi vẫn là học sinh ưu tú, phẩm chất đạo đức tốt của nhà trường mà, bạn học với nhau vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Đối với Tề Minh thì mấy trăm đồng quả thật cũng không là gì cả, thứ Lý Uyển Tâm cần là thể diện.

“Không phải đạo đức giả!” Lâm Hoa Phượng quay lại quát tiếp: “Tiền sẽ trả cho mày ngay lập tức, mẹ kiếp, đừng cho rằng có mấy đồng tiền là có thể đặt bàn trước cửa nhà tao mà biểu diễn. Lý Uyển Tâm, mày biến xa một chút!”

Nói xong liền lôi Dịch Dao vào nhà.

Đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Ầm một tiếng.

Trong ngõ trở nên yên tĩnh.

Sau đó từ trong cửa truyền ra tiếng bạt tai còn vang dội hơn lúc vừa rồi.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp