Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

chương 3


8 tháng

trướctiếp

 

11

Tiểu khu Quang Hoa, phòng 205, toà nhà số 9.

Nhắm mắt lại cũng đọc ra được địa chỉ này.

Thậm chí cả bác bảo vệ ở cổng khu nhà cũng gật đầu chào cô.

Tề Minh đi tới dưới lầu liền dừng lại. Cậu ngẩng đầu nói với Dịch Dao, hay là tớ không lên đó, tớ ở dưới này chờ cậu.

Dịch Dao gật đầu, sau đó không nói lời nào, đi vào hành lang.

Tề Minh nhìn Dịch Dao biến mất sau lối rẽ lên cầu thang, trong lòng vẫn âm thầm có chút bất an.

Cậu đứng dưới lầu, hoàng hôn nhanh chóng biến mất.

Màn đêm buông xuống.

Sau vài giây, tất cả các toà nhà chỉ còn là những hình khối, mờ ảo tối tăm. Bốn phía bắt đầu sáng dần lên bởi các loại đèn màu sắc khác nhau. Phòng bếp là màu vàng. Phòng khách là màu trắng. Phòng ngủ là màu tím. Đủ loại đèn trong tiểu khu như đàn cá dưới biển sâu từ trong bóng đêm lơ lửng bơi ra.
Tầng hai không sáng đèn.

Đột nhiên tiếng tim đập trở nên gấp gáp, cảm giác lo lắng khiến Tề Minh chạy vội lên tầng.

Quẹo vào hành lang, âm thanh từ cuối hành lang truyền tới. Lẫn theo cả tiếng vang vọng như phát ra từ loa phóng thanh.

“Tại sao em lại để có thai?”

“Con bé này là ai?”

“Em đừng quan tâm đến cô ấy, cô ấy là ai cũng thế cả. Anh hỏi em, bây giờ có thai rồi thì em định làm thế nào?”

“Con bé này là ai?”

“Ơ này, em không có bệnh đấy chứ? Tại sao em không biết đâu là trọng điểm hả? Em có thai thật hay là giả vờ có thai đấy?”

“Em có thật. Của anh”

“Mẹ kiếp, khi đó thấy em hoàn toàn không từ chối, anh còn tưởng em kinh nghiệm lắm cơ. Kết quả là em hoàn toàn không dùng biện pháp tránh thai à?”

“Em...”

“Em nói đi, em định làm thế nào?”

Lý Triết cởi trần đứng nửa tựa vào cửa. Dịch Dao đứng trước mặt hắn, không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có một bóng lưng.
Lý Triết nhìn thấy trước mắt có bóng người lướt qua, còn chưa kịp thấy rõ thì một nắm đấm đã nện thẳng vào mặt làm hắn ngã vật xuống sàn, chiếc bàn bị đυ.ng lệch sang một bên.

Cô gái trong nhà bắt đầu hét lên. Trong lòng đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa giận, Dịch Dao xông vào nhà túm tóc cô gái đó đập xuống mặt bàn trà, mặt kính trên bàn nứt vỡ. Cô gái đó vẫn kêu, Dịch Dao giật lấy bàn phím máy tính, sau đó dùng sức đập thẳng xuống người cô ta: “Mẹ nó, mày kêu la cái gì, kêu này, kêu này!”.

12

Đèn đường khoét một lỗ hổng trong màn đêm tối tăm, chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ.

Cứ đi vài mét là lại bước tiếp vào bóng đêm, cho đến lúc gặp được ngọn đèn đường tiếp theo. Thỉnh thoảng có một vài chiếc lá bay qua dưới ánh đèn, sau đó bị gió thổi lùa vào bóng tối vô tận.
Dịch Dao đột nhiên dừng lại, cô nói, tớ phải bỏ đứa con này.

Tề Minh quay đầu lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nói, nhưng tớ không có tiền. Tớ không có tiền để bỏ nó. Tớ cũng không có tiền để sinh nó ra.

Một cơn gió mạnh từ trong bóng tối đột nhiên thổi tới, trong nháy mắt đã cuốn đi tất cả nhiệt độ.

Lạnh buốt như núi băng tồn tại cả trăm năm.

Ánh sáng cũng lập tức biến mất.

13

Dịch Dao dọn dẹp bát đũa trên bàn.

Mẹ nằm ở sô pha xem bộ phim truyền hình nhàm chán trên ti vi, tay cầm một đĩa hạt dưa, vừa xem vừa cắn, dưới chân bày một đống vỏ hạt.

Dịch Dao rửa bát xong thì cầm chổi đi ra, trong lòng cân nhắc xem nên hỏi xin tiền mẹ như thế nào. Con cần tiền, cho con tiền. Nói như vậy ở nhà này chẳng khác nào khẩu hiệu tuyên chiến.

Quét đến dưới chân Lâm Hoa Phượng, bà ta bực bội nhấc chân, như là Dịch Dao làm ảnh hưởng đến việc xem phim của bà.

Dịch Dao quét mấy nhát chổi, sau đó hít vào một hơi, nói: “Mẹ, trong nhà có tiền thừa không ạ...”

“Cái gì gọi là tiền thừa? Tiền có nhiều bao nhiêu cũng không thừa” Khẩu khí tiêu chuẩn của Lâm Hoa Phượng. Nhạo báng. Châm chọc. Chanh chua.

Dịch Dao nén giận trong lòng. Mấy vỏ hạt dưa chui vào khe hở giữa chân bàn và nền nhà, quét thế nào cũng không ra được.

“Mẹ thích cắn hạt dưa thế cơ à? Cắn cả ngày không nghỉ, may mà mẹ không phải quét nhà. Mẹ không thể để hạt dưa lên bàn được à?”

“Mày quét nhà là tài giỏi lắm hả? A a, tao còn làm khó mày đúng không? Mày tưởng mày là tiểu thư thật à? Cho mày ăn cho mày uống nuôi mày lớn lên, đừng nói là bắt mày quét, có bắt mày liếʍ cũng không có gì là sai”.

“Nói thì phải nói cho rõ, còn ăn gì uống gì của mẹ?” Dịch Dao phất chổi. “Học phí là bố con nộp, tiền sinh hoạt hằng tháng ông ấy cũng đưa cho mẹ. Hơn nữa còn hầu hạ mẹ ăn uống, dù mẹ có thuê ô sin cũng phải trả tiền. Còn...”

Còn chưa nói xong, một nắm hạt dưa đã ập tới. Trên tóc, trên quần áo toàn là hạt dưa.

Mặc dù hạt dưa rất nhỏ, rất nhẹ, đập vào mặt không có cảm giác. Nhưng một nơi nào đó trong người lại đau nhói.

Dịch Dao bỏ chổi xuống, phủi hạt dưa bám trên tóc, nói: “Mẹ chỉ cần nói với con, trong nhà có tiền dư thừa hay không. Có thì cho con. Không có, cứ coi như con chưa hỏi”.

“Mày xem trong nhà có cái gì đáng giá thì mang đi mà bán! Tốt nhất là mày bán luôn cả tao đi!”

Dịch Dao cười lạnh một tiếng, sau đó đi về phòng. Khi bước chân vào cửa, cô nói với Lâm Hoa Phượng: “ Chẳng phải mẹ vẫn bán suốt đấy sao?”

Cửa đóng sập lại.

Một cái chén ném tới đập vào cánh cửa, vỡ thành bốn, năm mảnh.

14

Trong bóng tối, con người sẽ trở nên yếu ớt. Trở nên dễ giận dữ, cũng trở nên dễ run rẩy.

Lâm Hoa Phượng lúc này vừa yếu ớt, vừa giận dữ, vừa run rẩy.

Trong căn phòng vừa đóng cửa không có tiếng động gì. Cả ngôi nhà chìm vào sự yên tĩnh như chết chóc.

Bà đứng dậy khỏi sô pha, hất mái tóc rối bù đã xen chút muối tiêu. Sau đó yên lặng đi về phòng. Đưa tay vặn mở cửa phòng, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay.

Nóng bỏng hơn bất cứ một lần nào trong kí ức.

Trong tim như cắm một con dao. Trong bóng tối có người nắm chuôi dao, đâm vào, rút ra, lúc sâu lúc nông.

Tim đau như không thể thở tiếp được.

Làm gì có tiền sinh hoạt nào. Làm gì có học phí nào. Cái thằng bố khốn kiếp của mày đã bỏ rơi hai mẹ con từ lâu rồi.

Tay của Lâm Hoa Phượng vẫn run. Mấy năm nay run càng ngày càng kịch liệt.

“Chẳng phải mẹ vẫn bán suốt đấy sao?”

Đúng thế. Đúng là vẫn bán.

Nhưng khi bà ta nằm bên dưới người đàn ông đó, trong lòng chỉ luôn nghĩ là: Dịch Dao, con đủ tiền nộp học phí rồi, mẹ không nợ con nữa.

Còn những lời nói dối về bố cô, kỳ thực chính bà cũng không biết là nói để lừa gạt Dịch Dao hay là để lừa gạt chính mình.

Bà không bật đèn.

Ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến mọi thứ trong phòng cũng hiện ra hình dáng.

Bà mở cửa tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi, bên trong là năm trăm tám mươi đồng tiền.

Trừ điện nước. Trừ sinh hoạt. Còn thừa ba trăm năm mươi đồng.

Bà lấy ra ba tờ một trăm tệ, sau đó đóng cửa tủ lại.

“Mở cửa” Bà ta thô bạo đập cửa phòng Dịch Dao. “Mở ra!”

Dịch Dao từ bên trong mở cửa ra, còn chưa kịp thấy rõ mẹ đang đứng ở bên ngoài muốn làm gì, ba tờ tiền giấy một trăm tệ đã ném thẳng vào mặt cô. “Cầm lấy, đời trước tao thiếu nợ mày!”

Dịch Dao chậm rãi ngồi xuống cầm ba tờ tiền lên: "Mẹ không nợ con. Mẹ không nợ con một chút nào hết".

Dịch Dao thẳng tay ném lại ba tờ tiền vào mặt mẹ, sau đó nặng nề đóng cửa lại.

Trong bóng tối. Ai cũng không nhìn thấy nước mắt của ai.

Ngoài cửa, mẹ như một con rối bị rút hết dây, đứng không hề nhúc nhích trong bóng tối.

Không còn tất cả mọi cử động và âm thanh. Chỉ còn lại nước mắt nóng bỏng vẫn chảy không sao dừng được trên gương mặt. Truy๖enDKM.com

15

Một hôm trên đường về nhà, Dịch Dao đứng bên kia con đường trước ngõ, nhìn thấy Lâm Hoa Phượng đứng trước một quầy hàng, cầm một chiếc váy không ngừng vuốt ve, cuối cùng vẫn thở dài đặt xuống.

Tấm biển "Đồng giá 20 tệ" của quầy hàng trong trời chiều làm mắt Dịch Dao đau nhức.

Buổi tối hôm đó cơm nước xong, Dịch Dao không nói với Lâm Hoa Phượng chuyện nhà trường tổ chức hôm sau đi chơi xuân, mỗi học sinh phải nộp 50 tệ. Sáng hôm sau, Dịch Dao vẫn dậy sớm, đeo cặp đến trường như mọi ngày.

Trường học không một bóng người, giống như một bệnh viện bỏ hoang dưới ánh sáng trắng nhờ đầu đông. Vừa sạch sẽ, vừa tĩnh mịch.

Dịch Dao ngồi trên bậc thềm rất cao cạnh sân thể dục, ngẩng đầu lên, đám mây màu xám nhạt tuổi mười bảy cuồn cuộn trôi qua trên đỉnh đầu.
 

16.

Mọi trường học đều là mảnh đất màu mỡ của tin đồn và những trò quái ác.

Lời đồn được thêm mắm dặm muối lan truyền với tốc độ ánh sáng hơn nữa trong lúc lan truyền còn thay đổi ra các loại diện mạo xấu xí giống như nhiễm phóng xạ từ một vụ nổ hạt nhân.

Thời gian nghỉ ngơi sau tiết thứ hai của buổi sáng là dài nhất, dù đã tập xong thể dục giữa giờ nhưng vãn còn đến mười lăm phút cho đám chọc trò nhàn rỗi tiêu hao.

Lúc Tề Minh đi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy hai nam sinh bên trong đang nói chuyện.

“ Mày biết con bé Dịch Dao lớp tao không?”

“ Có nghe nói, con bé rất kiêu ngạo đó đúng không?”

“ Kiêu ngạo cái gì chứ. Nó chính là một con điếm mặc đồng phục. Biết gì chưa, dạo này nó đang thiếu tiền, một tram đồng có thể ngủ một đêm, còn có thể chiều mày…”
Am thanh tiếp theo cố ý hạ xuống rất thấp nhưng vẫn không giấu được sự bỉ ối và dơ bẩn của ngôn ngữ.

Tề Minh mở cửa ra, nhìn thấy Du Khỉa học cùng lớp và một nam sinh lớp khác đang đi tiểu. Du Khải quay ra nhìn Tề Minh, không nói gì nữa, kéo nam sinh kia đi.

Tề Minh mặt không biểu cảm đứng rửa tay, không ngừng xoa tay vào nhau, đến tận lúc hai bàn tay đều trở nên đỏ ửng.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ bị đè xuống rất thấp. Những đám mây vẫn lững lờ trôi.

Chạc cây đan vào nhau chĩa lên trời.

“ Trông như vô số bóng ma chết đói giơ tya lên xin cơm”. Đây là lời dịch giao từng ví von.

Vẫn là không khí khô hanh của mùa đông, da trên mặt như vôi quát tường chất lượng kém, dường như chỉ quét một cái là có thể rơi xuống một lớp vôi dày.

Tề Minh viết lộn xộn trên giấy, các con số, các loại hình học, các từ đơn tiếng Anh. Bất giác viết ra một chữ “bitch”. Viết đền chữ “ h” cuối cùng, bởi vì quá dùng sức nên ngòi bút máy đột nhiên xé rách mặt giấy. Liên tiếp xé rách mấy tờ, mực loang ra một mảng lớn.
Lúc này sự đau đớn trong lòng cũng giống như rất nhiều lớp giấy bị xé.

Bitch. Gái điếm.

17.

Máng nước rửa phía sau nhà ăn . vẫn như cũ không một bóng người.

Dịch Dao và Tề Minh lần lượt rửa cặp l*иg cảu mình. Trên đầu là đám mây màu xám chỉ thong thả buông trôi.

Trời sắp mưa rồi.

“À này..” vặn vòi nước vào, Tề Minh nhẹ nhàng đậy nắp cặp l*иg, “ Hỏi cậu một chuyện nhé”.

“Hỏi đi” Dịch Dao đổ ra một chút nước rửa bát từ chiếc lọ nhỏ mang theo. Trong cặp l*иg xuất hiện rất nhiều bong bóng.

“Dạo này cậu rất cần tiền à…?”

“Cậu biết rồi còn hỏi.” Dịch Dao không ngẩng đầu lên.

“ Vì tiền sẵn sang làm bất cứ việc gì à?” Trong giọng nói xen lẫn run rẫy, không thể khống chế được.

Tắt vòi nước đi, Dịch Dao đứng thẳng dậy nhìn Tề Minh chằm chằm: “ Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ hỏi một chút thôi.”

“Cậu ý gì?” Dịch Dao cầm cặp l*иg rất chắc.

Nghe thấy lời đồn không phải chỉ có một mình Tề Minh, Dịch Dao cũng nghe thấy. Nhưng cô không để ý.

Cho dù Tề Minh nghe thấy, cô cũng sẽ không quan tâm.

Những điều cô nhất định sẽ quan tâm chính là Tề Minh không những nghe thấy mà còn tin tưởng

“Tớ nói là…”

“Cậu không cần phải nói. Tớ hiểu” Nói xong, Dịch Dao xoay người rời đi.

Mới đi được hai bước, cô xoay người lại, hất thẳng nước nước trong cặp l*иg vào mặt Tề Minh.

“Không ngờ cậu lại cho rằng tớ cũng giống như mẹ tớ”

18.

Khong lòng cậu có một nữ sinh như vậy

Cậu sẵn sàng cho cô ấy bịch sữa ăn sáng của mình.

Cậu sẵn sàng chép bài mỗi ngày giúp cô ấy, sau đó đưa đén nhà cho cô ấy.

Cũng tương tự như vậy, cậu sẵn sàng tin tưởng một người xa lạ, chứ không chịu tin tưởng cô ấy.

Và điều mà cậu tin tưởng đó là : Cô ấy là một con điếm.

19

Dịch Dao đạp xe về nhà.

Trên đường, vẻ phồn hoa và mùi phố phường quyện vào nhau, tựa như phông nền của một bộ phim đang chạy lui về phía sau.

Tựa như đang đứng trên bang chuyền chở khách ở sân bay, bị mặt đất kéo về phía trước

Bàn tay cô nắm tay lái, ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt.

Dịch dao đột nhiên nhớ tới việc mẹ thường xuyên nói với mình những lời lẽ như “ Tại sao mày không chết quách đi”, “Tại sao mày vẫn còn chưa chết”. Thực ra, nếu thực hiện được thì cũng có thể coi như một sự giải thoát. Có điều bây giờ trước khi chết còn phái mang tiếng xấu giống như mẹ, điều này vẫn đè nén trong lòng Dịch Dao như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, nặng nề ép lên khiến tim cô gần như không đập tiếp được nữa.

Máu không thể chảy về tim.

Thân thể như thiếu oxi lơ lững giữa không trung. Không rơi xuống được. Không hạ xuống đất được. mọi khớp xương đều bị ngườ nào đó buộc dây màu bạc, bị người ra điều khiển như con rối, tiến về phía trước như một cái xác không hồn.

Nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra khỏi bờ mi, tựa như có người mở van chứa nước mắt, nên không dừng lại được. Tựa như tất cả nước trong cơ thể đều chảy ra dưới dạng nước mắt, chảy đến lúc cạn khô.

Tới khi đạp xe về đén đầu ngõ, nhìn thấy Tề Minh đang ngồi bên đường trong bóng đêm tối tăm, van nước kia bị người nào đó ấn xuống mới bật lên được,

Nước mắt ngừng chảy.

Tề Mình đứng trước mặt cô. Ánh sáng từ cột đèn đầu ngõ chiếu xuống mặt cậu. Cậu dụi đôi mắt đến đỏ lên. Cậu nói: “ Dịch Dao, tớ không tin những gì bọn họ nói. Tớ không tin”.

Dường như trong bóng tối lại có người ấn van, nước mắt chảy xuống không bị thứ gì ngăn cản nữa.

Dịch Dao không nói lời nào cầm cặp sách trong giõ xe đập thẳng lên ng Tề Minh.

Hộp bút,sách giáo khoa, vở viết, điện thoại, toàn bộ từ trong cặp đổ ra đập và người Tề Minh. Một cây bút vách qua mặt để lại vệt máu.

Tề Minh không hề nhúc nhích.

Lại đập.

Hết lần này tới lần khác. Đến khi chỉ còn lại chiếc cặp sach trống không bằng vải bông mềm mại đập lên người. Tề Minh đứng yên không nhúc nhích, nhưng cảm thấy còn đau howncar ban nyar lúc bị đồ vật văng vào người.

Đập rồi lại đập. Liên tự đập lên người cậu.

Bỗng nghiên thân thể như bị khoét một lỗ nhỏ, sức mạnh lữ lượt thoát đi qua chiếc lỗ nhỏ này. Như thể bị rút cạn máy. Dịch Dao ngã bệt xuống đât, tiếng khóc cũng không phát ra được, chỉ còn lại hai bờ vai run run.

Tề Minh ngồi xuống ôm cổ cô, kéo mạnh cô vào lòng mình.

Như là ôm một con rối trống rỗng.

“Cậu mua tớ đi, cậu cho tớ tiền…Tớ ngủ với cậu.”

“ Tớ lên giường với cậu, chỉ cần cậu cho tớ tiền.”

Mỗi câu nói nghẹn ngào đều như một mũi dao sắc nhọn cắm thẳng vào l*иg ngữ Tề Minh.

Cô nói: “ tớ không giống mẹ tớ! Cậu đừng coi tớ như mẹ tớ!”

“Tớ không giống mẹ tớ!”

Tề Minh gật đầu nặng nề.

Đèn đường chiếu xuống. Bóng đêm như loang ra chiếc áo đòng phục màu đen của cậu bé. Trên gương mặt sáng láng, máu từ vết xước dã đông lại.

Dưới đất, hộp bút chì, bút máy, sách vở….tản mát khắp nơi, như những linh kiện bị tháo rời.

Ai đó vừa đánh hỏng một con rối hay sao?

Trong ngõ nhỏ, Lâm Hoa Phượng đứng bất động giữa bóng tối.

Mỗi một câu “ Tớ không giống mẹ tớ” đều như hút đi rất nhiều oxi xung quanh người bà.

Bà ôm ngực, nơi đó như bị đâm vào một mũi bang, lạnh buốt nhức nhối.

Tựa như mùa hè đột nhiên cần một miếng kem to, cuối cùng lạnh quá chỉ có thể nhả ra.

Nhưng mũi bang đâm sâu làm sao có thể nhả ra được?

Nguồn : truyenhdx.com

20.

Vẫn như cũ, vừa cắm chìa khóa vào ổ thì cửa đã mở ra.

Tiếng cằn nhằn của mẹ bị một câu “ Con ở lại trường hỏi giáo viên mấy bài tập không hiểu nên về muộn” của Tề Minh chặn đứng.

Trên bàn có ba bộ bát đũa.

“Bố về rồi à?”

“Ừ, bố con cũng vừa về, đang tắm, đợi ông ấy tắm xong. Á, mặt con làm sao thế này?”

“Không có gì.” Tề Minh quay mặt đi. “ Con đi xe trên đường không cẩn thận bị quệt”.

“ Sao lại thế chứ! Rách hết cả mặt rồi!” Mẹ vẫn hét lên như cũ. “Chờ mẹ đi lấy thuốc”.

Mẹ đi vào phòng ngủ, bắt đầu lục tung hòm tủ.

Trong phòng tắm có tiếng bố đang tắm, tiếng nước từ vòi sen rất lớn.

Mẹ vào phòng ngủ tìm cồn và bang gạc.

Trên bàn, chiếc ví của bố lẳng lặng nằm đó. Trong ví có thể nhìn rõ một xấp tiền.

Tề Minh cúi đầu, cảm thấy vết thương trên mẳ nóng lên, càng ngày càng nhói đau bỏng rát.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp