Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều dán hết lên người Quân Tiêu Dao. 

Bản nhân Quân Tiêu Dao lại rất bình tĩnh thản nhiên. 

Đối với hắn mà nói, đánh bại một Diệp Tinh Vân thực sự không tính là gì. 

“Đa tạ Thần Tử đại nhân thủ hạ lưu tình, thiếu gia của chúng ta quá xúc động, không kiềm nổi xúc động nên ra tay, cũng không có ý gì khác.” Lão bộc Phúc bá kia của Diệp Tinh Vân vội vàng mở miệng giải thích, sợ Quân Tiêu Dao hiểu lầm. 

Bọn họ tuy có chỗ dựa là Hoang Cổ Diệp gia, nhưng tuyệt đối không muốn đắc tội Quân gia. 

“A, tất nhiên ta sẽ hiểu, chỉ đơn giản là luận bàn giao lưu mà thôi.” Quân Tiêu Dao rất khéo léo mà cười nhạt và nói. 

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, lại nhìn Diệp Tinh Vân cả người là vết thương, hộc máu ngất xỉu. 

Cái này mà gọi là luận bàn giao lưu? 

Thiếu chút nữa đánh chết người ta rồi còn gì! 

Cho dù là Phúc bá, khóe miệng cũng hơi run rẩy, gương mặt già nua nặn ra một nụ cười gượng và nói: “Thần Tử đại nhân đại lượng, vậy lão hủ mang thiếu gia rời đi trước.” 

“Ừ.” Quân Tiêu Dao tùy ý gật đầu. 

Dù sao Diệp Tinh Vân cũng là người của Hoang Cổ Diệp gia, tuy Quân Tiêu Dao không kiêng kỵ, nhưng cũng không tính làm gì hắn ta, đây chỉ là một tên ngu xuẩn xúc động vì nữ nhân mà thôi. 

Sau đó, Phúc bá dẫn theo Diệp Tinh Vân đã ngất, chán chường mà rời khỏi Quân gia. 

“Ha hả, đã làm chư vị mất hứng, Quân mỗ bồi rượu một ly tại đây.” 

Quân Tiêu Dao nhìn chung quanh một vòng, lập tức nâng chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch. 

“Nào có nào có, Thần Tử khách khí.” 

“Đúng vậy đúng vậy, cuộc chiến xuất sắc như thế thật làm chúng ta mở rộng tầm mắt.” 

Người của các thế lực toàn trường, cho dù là nhân vật trẻ tuổi hay là thế hệ trước, đều đứng dậy kính rượu đáp lễ, không ai dám ngồi lại trên ghế. 

Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng cũng đứng dậy kính rượu. 

Chỉ có một bóng dáng vẫn ngồi trên ghế, không đứng dậy, càng không có tính toán đáp lễ. 

Đó là Quân Vạn Kiếp! 

Giờ phút này, sắc mặt Quân Vạn Kiếp thật lãnh đạm, sâu trong con ngươi đen nhánh như có lôi kiếp đan chéo. 

Đáy mắt hắn hiện ra một tia trầm trọng. 

Hắn đã thấy rõ cuộc chiến vừa rồi của Quân Tiêu Dao và Diệp Tinh Vân. 

Nói thật, thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của hắn. 

Ở tuổi như thế mà có được chiến lực của thiên kiêu đứng đầu, qua thêm mấy năm còn đến mức nào? 

Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp. 

“Vị đó chính là Đệ Ngũ Tự Liệt, Quân Vạn Kiếp sao?” 

“Sinh ra trong chi thứ, nhận hết ghẻ lạnh, sau đó ngoài ý muốn có được chí tôn pháp, Độ Kiếp Thiên Công, thức tỉnh Lôi Kiếp Chiến Thể, cường thế quật khởi, trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt.” 

“Sao kịch bản này quen thuộc như vậy?” 

Quân Tiêu Dao tự nói trong lòng. 

Cái này còn không phải kịch bản điểu ti(1) nhặt được công pháp vô thượng nên nghịch tập(2) sao? 

(1) Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. 

(2) Nghịch tập: trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh. 

Quả thực còn cũ rích hơn cả motip lão gia gia trong nhẫn của Tiêu Trần kia. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không quá chú ý, chỉ cần Quân Vạn Kiếp không trêu chọc hắn thì hắn cũng không chủ động nhằm vào. 

“Tiêu Dao ca ca, vừa rồi dáng vẻ ngươi ra tay thật quá soái.” 

Khương Lạc Ly đưa đôi mắt xinh đẹp nóng rực nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, càng xem càng thích. 

“Cũng tạm được.” Quân Tiêu Dao uống trà và nói. 

Hắn cũng không cảm thấy hứng thú đối với loại tiểu nha đầu này. 

Dù sao cũng không phải thuật sĩ luyện đồng(3). 

(3) Thuật sĩ luyện đồng: Ý chỉ người có khuynh hướng yêu trẻ con 

Hơn nữa Khương Lạc Ly này quá lùn, nếu thật sự liên hôn với nàng, đến lúc đó sợ là sẽ một bước đến dạ dày. 

Càng đừng nói hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, năng lực của thận còn đặc biệt mạnh... 

Khương Nhu bên cạnh lại mỉm cười và nói: “Nữ hài động tâm sao, muốn định ra ngay bây giờ không?” 

Khương Lạc Ly nghe vậy thì gương mặt đẹp ửng đỏ, vặn vẹo ngón tay ngọc, hơi ngượng ngùng mà nói: “Nương...” 

“Phốc... Khụ khụ...” 

Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa phun ra hớp nước trà. 

Nhưng vì hình tượng, hắn vẫn nuốt xuống, ho khan hai tiếng. 

“Tiêu Dao, con làm sao vậy, vi nương cảm thấy Lạc Ly rất tốt.” Khương Nhu nói. 

“Thiên vương áp địa hổ, Lạc Ly một thước năm...” Quân Tiêu Dao thở dài khe khẽ. 

“Cái gì, Tiêu Dao ca ca, ngươi nói người ta lùn đó à!” 

Khương Lạc Ly trừng to đôi mắt xinh đẹp, giương cái cổ tuyết trắng lên, ngẩng đầu nhìn Quân Tiêu Dao. 

Năm nay nàng mười hai tuổi, lớn hơn Quân Tiêu Dao hai tuổi, nhưng chiều cao lại chỉ tới ngực Quân Tiêu Dao. 

Quả thực chính là chêch lệch thích hợp nhất. 

“Chẳng lẽ không phải sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày. 

Khương Lạc Ly nghiến răng nanh trắng trong, phồng đôi má thơm lên, đôi mắt to đen như mực của nàng chuyển động một vòng, lộ ra chút giảo hoạt. 

Sau đó nàng trực tiếp mở cái miệng anh đào nhỏ ra, cắn vào cánh tay Quân Tiêu Dao. 

Nàng muốn để lại một ấn ký trên người Quân Tiêu Dao. 

Một ấn ký thuộc về riêng Khương Lạc Ly nàng. 

Nếu vậy, Quân Tiêu Dao sẽ không xem nhẹ và quên mất nàng. 

Sau đó nàng cắn một ngụm... 

“A, đau quá!” 

Khương Lạc Ly hô đau một tiếng, một cái răng nanh bị văng ra, nàng che miệng, đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt. 

“Biết ta là Hoang Cổ Thánh Thể mà còn cắn ta, ngươi cầm tinh con chó à?” Quân Tiêu Dao câm nín. 

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, thân thể có thể so với thần binh, giai đoạn hiện giờ đã có thể tay không chống chọi, thậm chí đánh nát binh khí vương hầu. 

Khương Lạc Ly muốn để lại dấu răng trên người hắn, sao có thể? 

Quân Tiêu Dao tùy tiện đưa tay bắt lấy vòng eo Khương Lạc Ly, sau đó tát một cái vào cặp mông vểnh của Khương Lạc Ly. 

Muốn đối phó với loại tiểu nha đầu nghịch ngợm này thì phải đánh cho nàng phục. 

Bang! 

Một tiếng giòn vang. 

Khương Lạc Ly ngây ngẩn cả người, không thể tin trừng lớn đôi mắt xinh đẹp ngập nước. 

Vẻ mặt Khương Thánh Y cũng cứng lại. 

Khương Nhu lại mang biểu cảm tự hào như đang nói không hổ là nhi tử của ta. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play