Chương 218
“Thần Tử, những thứ đó đều cho chúng ta sao?” Cả tiếng nói của Huyền Thiên Tông chủ cũng đang run rẩy.
Có lẽ những thứ này không coi như đặc biệt trân quý đối với ông ta, nhưng tuyệt đối là đại cơ duyên phong phú dành cho đệ tử môn hạ!
“Mấy năm nay Huyền Thiên Tông thay Quân gia trấn áp tội tộc, thật sự cũng lập công lớn, kế tiếp ta sẽ hoàn toàn huỷ diệt Vô Cực Tinh Cung, toàn bộ Tinh Thần đại lục sẽ do Huyền Thiên Tông các ngươi chưởng quản.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đa tạ Thần Tử đại ân!” Đám người Huyền Thiên Tông chủ nghe thấy thế thì trong lòng phấn chấn kích động, lại chắp tay.
Quân Tiêu Dao làm vậy là trực tiếp giao một trong thập địa hạ giới cho Huyền Thiên Tông!
Phần lễ vật này quá nặng quá nặng!
Nhìn Quân Tiêu Dao thuận miệng đã giao một giới cho Huyền Thiên Tông, trong đôi mắt xinh đẹp của rất nhiều nữ đệ tử Huyền Thiên Tông đều liên tục lộ ra tia sáng kỳ dị.
Đây mới là khí độ của Thần Tử Tiên Vực!
“Đúng rồi, Thần Tử đại nhân, lão hủ có một việc nhất định phải báo cho đại nhân.” Huyền Thiên Tông chủ lập tức nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Nhất tộc Cổ Ma và nhất tộc Cổ Yêu cấu kết với tội tộc, có khả năng đã làm phản.” Huyền Thiên Tông chủ nói.
“Hừm, còn có việc này?” Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao khẽ nhướng lên.
Năm đại thế lực theo đuổi được Quân gia phái xuống hạ giới gồm Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều, nhất tộc Cổ Thần, nhất tộc Cổ Ma, nhất tộc Cổ Yêu.
Tam tộc Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu trong đó cũng xem như tộc đàn tương tự, cùng loại với Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc.
Nhưng so sánh với Cổ Thần tộc.
Cổ Ma tộc tu luyện ma công, tính cách càng thiên hướng ma tính.
Mà Cổ Yêu tộc thì chứa huyết thống Yêu tộc.
Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy bất ngờ đối với sự phản bội của bọn họ chút nào.
“Bọn chúng tuyệt đối không chịu nổi hậu quả khi phản bội Quân gia.” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên lãnh quang.
Mà lúc này, Nghệ Vũ cũng trở lại.
“Xin lỗi, cô phụ kỳ vọng của công tử, Nghệ Vũ không thể bắt người nọ trở về.” Nghệ Vũ cúi đầu chắp tay.
“Tình huống thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Nghệ Vũ thuật lại tình hình lúc đó cho Quân Tiêu Dao.
“Bị một bóng người cứu đi?” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ chút suy tư.
“Nghệ Vũ làm việc không thành, xin công tử trách phạt!” Nghệ Vũ chủ động nói.
“Thôi bỏ đi, không thể trách ngươi được.” Quân Tiêu Dao xua xua tay.
Tuy thực lực của Nghệ Vũ tuyệt đối có thể nghiền áp Mạc Phàm kia.
Nhưng dù sao Mạc Phàm cũng là vai chính thiên địa của Tinh Thần đại lục, nếu dễ dàng bị bắt lấy trấn áp như vậy thì vai chính của thiên địa không khỏi quá hạ giá.
Điều Quân Tiêu Dao để ý là người cứu Mạc Phàm đi rốt cuộc là ai?
Là cao thủ của Vô Cực Tinh Cung, hay là một người khác?
“Sẽ là ngươi sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy, trong lòng đã có phán đoán.
...
Cùng lúc đó, ở một núi rừng hoang vắng trong Tinh Thần đại lục.
Hư không vặn vẹo một hồi, hai bóng dáng bỗng thoáng hiện.
Một người trong đó là Mạc Phàm.
Gã thở hổn hển, lòng còn sợ hãi, vừa quay đầu muốn thấy rõ là người phương nào cứu mình thì đã cảm nhận được một luồng uy áp cường đại.
Một thiếu niên lam sam đứng trước mặt gã, toàn thân tràn đầy ánh hào quang sao trời.
Khí tức của hắn ta trời sinh đã không hợp với hạ giới, mang theo cảm giác thượng vị.
“Ngươi là thiên kiêu đến từ Tiên Vực?” Sắc mặt Mạc Phàm lập tức biến đổi.
Theo bản năng, gã có một cảm xúc kháng cự và bài xích đối với thiên kiêu của Tiên Vực.
Ở trước mặt người của Tiên Vực, những người hạ giới bọn họ như biến thành con kiến.
“Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.” Bóng dáng tràn ngập hào quang sao trời kia lạnh nhạt nói.
“Ngươi... rốt cuộc Ngươi là ai?” Mạc Phàm lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ.
“Hoang Thiên Tiên Vực... Hoang Cổ Diệp gia, Diệp Tinh Vân!”
“Hoang Cổ thế gia Tiên Vực!” Mạc Phàm lộ ra vẻ mặt cực độ kiêng kỵ, đồng thời cũng mang theo kháng cự.
Có Quân gia trước đó, gã không có chút hảo cảm nào với cái gọi là Hoang Cổ thế gia.
“Yên tâm, Hoang Cổ Diệp gia ta và Hoang Cổ Quân gia cũng không phải một đường, thậm chí ta và Quân Tiêu Dao kia còn có thù oán!” Diệp Tinh Vân hơi nheo mắt lại và nói.
Lúc này Mạc Phàm mới bừng tỉnh.
Thì ra thiên kiêu Hoang Cổ Diệp gia này có quan hệ đối địch với Thần Tử Quân gia.
Nhưng, vì sao Diệp Tinh Vân lại phải cứu gã chứ?
“Tiên Vực công tử, tuy thực cảm kích ngươi ra tay cứu giúp, nhưng nguyên nhân là cái gì?” Mạc Phàm nghi kỵ.
Mặc dù Diệp Tinh Vân có thù oán với Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không cần thiết cứu một tiểu nhân vật như gã.
Tuy rằng Mạc Phàm đã quật khởi hơn một năm nay, nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thể lọt vào pháp nhãn của thiên kiêu Tiên Vực.
“Ngươi có thường xuyên mơ một giấc mộng, trong mộng có một tòa tinh cung và một bóng dáng hay không?” Ánh mắt Diệp Tinh Vân thật thâm thúy, hắn ta hỏi.
Thân thể Mạc Phàm chợt chấn động, đồng tử run rẩy, vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Diệp Tinh Vân.
Đây là bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng gã, chỉ có một mình gã biết mà thôi.
Cả những người khác trong Vô Cực Tinh Cung cũng hoàn toàn không hay.
“Xem ra là có.” Diệp Tinh Vân cười.
Còn về vì sao Diệp Tinh Vân biết mà nhắm vào Mạc Phàm?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Sau khi thức tỉnh càng nhiều ký ức ở Thiên Đạo Lâu, Diệp Tinh Vân cũng tìm đọc rất nhiều tư liệu.
Cuối cùng mới nhắm vào cường giả truyền kỳ Vô Cực Tinh Quân này.
Mà Vô Cực Tinh Quân có xuất thân từ Tinh Thần đại lục ở hạ giới.
Cho nên Diệp Tinh Vân không chút do dự mà trực tiếp buông xuống Tinh Thần đại lục.
Vừa đến Tinh Thần đại lục, loại cảm ứng trong lúc mơ hồ kia càng thêm mãnh liệt.
Giống như một loại nhân quả.
Diệp Tinh Vân lập tức tìm tới, rốt cuộc cũng nhắm vào Mạc Phàm.
Nhưng khi đó, đại chiến đã mở ra, hiện trường cực kỳ hỗn loạn, Diệp Tinh Vân cũng không ra tay.
Sau đó thì Quân Tiêu Dao đến, càng làm đáy lòng Diệp Tinh Vân lộp bộp một cái, trốn đến rất xa, không dám lộ diện.
Đối mặt với Quân Tiêu Dao, Diệp Tinh Vân chỉ thi hành một tôn chỉ.
Thận trọng!
Thận trọng!
Càng thận trọng!
Có thể cẩu thì cẩu (1)!
(1) Sống tạm bợ chỉ cầu bình an, cho qua chuyện.
Coi như Diệp Tinh Vân sợ Quân Tiêu Dao đi, hắn ta chưa có được cơ duyên bảo tàng thì tuyệt đối sẽ không đối đầu trực diện với Quân Tiêu Dao.
Thẳng đến sau đó, nhìn thấy Mạc Phàm sắp bị Nghệ Vũ bắt lấy, Diệp Tinh Vân mới không thể không ra tay.