Thật vất vả nàng mới giành được cơ hội bưng trà đổ nước cho Quân Tiêu Dao từ chỗ của Quân Linh Lung. 

Bái Ngọc Nhi dâng trà lên, vừa trộm ngắm Quân Tiêu Dao. 

Giờ phút này Quân Tiêu Dao đang đánh đàn, đột nhiên lộ ra một khí chất khác, càng có vẻ tuyệt thế xuất trần. 

Chỉ cần nữ tử liếc nhìn một cái, đều sẽ luân hãm vào trong đó, không thể tự kềm chế. 

“Ừm.” Quân Tiêu Dao cất Phượng Minh Kỳ Sơn vào, nhận lấy nước trà. 

Hắn nhấp nhẹ một ngụm. 

Hắn nhìn thoáng qua Bái Ngọc Nhi, bỗng phát hiện váy lụa màu đỏ hiện tại nàng mặc trên người có vẻ hơi xuyên thấu. 

Da thịt tuyết trắng như ngọc như ẩn như hiện. 

Mơ hồ lộ ra một cảm giác quyến rũ dụ hoặc. 

Quân Tiêu Dao làm như không thấy, tiếp tục uống trà. 

Bái Ngọc Nhi hơi cắn môi rồi nói: “Thần Tử, Chu Tước Cổ Quốc ta có một đặc sắc, chính là Chu Tước linh tuyền, nếu ngâm mình tắm gội trong đó thì không chỉ thả lỏng tâm thần, còn có hiệu quả xúc tiến huyết mạch toàn thân lưu thông, Thần Tử đại nhân muốn thử một lần không?” 

“Hừm, cũng được.” Quân Tiêu Dao gật đầu. 

Đó không phải là suối nước nóng sao? 

Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt vui sướng, dẫn Quân Tiêu Dao đi đến Chu Tước linh tuyền. 

Sâu trong hoàng cung có một con suối, ào ạt tỏa ra linh khí ấm áp. 

Linh vụ mờ mịt, cứ như tiên cảnh. 

“Thần Tử, để Ngọc Nhi tới hầu hạ ngài đi.” Bái Ngọc Nhi chủ động nói. 

Quân Tiêu Dao không cự tuyệt. 

Nên hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ. 

Ở Chu Tước Cổ Quốc, chỉ sợ không ai có thể hưởng thụ được hoàng nữ hầu hạ. 

Bái Ngọc Nhi thay Quân Tiêu Dao cởi ra áo ngoài. 

Trong nháy mắt, nửa người trên trắng tinh cân xứng, như tiên ngọc chạm trác của Quân Tiêu Dao lộ ra trước mắt Bái Ngọc Nhi. 

Bái Ngọc Nhi vội nuốt mạnh một ngụm nước bọt. 

Nàng kẹp chặt hai chân. 

Quân Tiêu Dao tiến vào Chu Tước linh tuyền rồi thở dài một tiếng. 

Quả nhiên suối nước nóng này không tồi. 

Mà trạng thái của Bái Ngọc Nhi rất kỳ quái, trên mặt nổi lên vệt đỏ không bình thường, bàn tay ngọc đang bóp vai cho Quân Tiêu Ngọc cũng run lên nhè nhẹ. 

Quân Tiêu Dao để ý thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là... Ph@t tình?” 

“Thần Tử đại nhân...” Tiếng nói của Bái Ngọc Nhi cũng đang khẽ run, đôi mắt đỏ xinh đẹp ngập nước. 

Nàng thật sự quá thèm muốn thân thể của Quân Tiêu Dao. 

Quân Tiêu Dao nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng vượt qua khuôn phép...” 

Lời nói của Quân Tiêu Dao như một chậu nước lạnh tưới xuống, trong nháy mắt đã khiến Bái Ngọc Nhi tỉnh táo lại. 

Đúng vậy. 

Nàng chỉ là nữ nô của Quân Tiêu Dao mà thôi, thân phận địa vị hoàn toàn không xứng. 

Quân Tiêu Dao là nam nhân mà nàng không chiếm được. 

“Xin lỗi Thần Tử đại nhân, là Ngọc Nhi thất lễ.” Bái Ngọc Nhi cắn môi, trong lòng chua xót vô cùng. 

Quân Tiêu Dao lại không có ý thương tiếc gì. 

Hắn cũng không bác ái, càng không phải ngựa giống thấy nữ nhân thì thuận nước đẩy thuyền. 

Đối với nữ nhân, quan hệ thể xác thì hoàn toàn không thành vấn đề. 

Nhưng cũng phải có tình cảm. 

Bái Ngọc Nhi chỉ là nữ nô và con cờ của hắn mà thôi, sao có tư cách đụng vào thân thể hắn? 

Muốn phá thân đồng tử của Quân Tiêu Dao à? 

Đừng nói không có cửa, cả cửa sổ cũng không có! 

“Đi ra ngoài đi, để ta một mình yên lặng một chút.” Quân Tiêu Dao lãnh đạm nói, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Bái Ngọc Nhi mang vẻ mặt ảm đạm rời đi. 

Nhưng sùng bái và mê luyến trong mắt đối với Quân Tiêu Dao vẫn không giảm bớt. 

Quân Tiêu Dao không lưu ý mấy, thứ càng không chiếm được mới càng khiến người ta thèm nhỏ dãi. 

... 

Thời gian ba ngày ngắn ngủn trôi qua. 

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Chu Tước Cổ Quốc cũng không thả lỏng cảnh giác. 

Nhưng có Quân Tiêu Dao và Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn áp trận, rõ ràng nhân tâm trong Cổ Quốc cũng yên ổn rất nhiều. 

Quân Tiêu Dao đã nhiều ngày nhàn nhã, không phải đánh đàn thì đi ngâm suối nước nóng. 

Giờ phút này, ở Chu Tước linh tuyền, Quân Linh Lung đang vừa pha trà vừa hầu hạ hắn. 

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Nếu tên kia lại không tới thì ta cũng muốn đi tìm hắn.” 

“Khanh khách, có lẽ người nọ cũng kiêng kỵ công tử, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Quân Linh Lung cười nói. 

Quả nhiên, đúng vào lúc này, Quân Tuyết Hoàng bên ngoài cất tiếng bẩm báo: “Hồi bẩm Thần Tử, liên quân của Tam Đại Cổ Quốc lại xuất phát đến hoàng đô.” 

“Rốt cuộc cũng tới rồi, để ta chờ thật lâu.” 

Quân Tiêu Dao đứng dậy, Quân Linh Lung tri kỷ mặc quần áo cho hắn. 

Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tuyết trắng vô cấu, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm. 

“Để bản Thần Tử nhìn xem, tên được gọi là công tử kia rốt cục là thần thánh phương nào...” 

… 

Bên ngoài hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc, liên quân mênh mông cuồn cuộn của Tam Đại Cổ Quốc lại đánh úp đến. 

Chỉ là trên mặt rất nhiều quân sĩ vẫn còn mang theo chút hồi hộp. 

Dù sao lần trước họ đã bị Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia dọa sợ. 

Nhưng dù trong lòng vẫn còn kinh sợ, nhưng liên quân cũng không quá mức hoảng loạn. 

Bởi vì bọn họ đã nghe tướng lãnh bên trên nói, lần này sẽ có đại nhân vật áp trận, có thế lực thần bí trợ giúp. 

Cho dù là Thần Tử Quân gia ra mặt, cũng không thể ngăn được chuyện Chu Tước Cổ Quốc bị huỷ diệt. 

Mà phía Chu Tước Cổ Quốc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. 

Mấy vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc đang bảo vệ bên ngoài hoàng đô. 

Đám người Chu Tước quốc chủ, Bái Ngọc Nhi cũng hiện thân. 

“Thần Tử đại nhân còn chưa tới sao?” Bái Ngọc Nhi hỏi người hầu bên cạnh. 

“Hồi bẩm hoàng nữ, tin tức đã truyền qua, có lẽ sẽ lập tức tới.” Người hầu nói. 

“Được rồi.” Bái Ngọc Nhi khẽ gật đầu. 

Không nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trái tim nàng cứ không yên ổn. 

Mà bên kia, liên quân của Tam Đại Cổ Quốc đã tới gần hoàng đô. 

Phía trên vòm trời, ba bóng người hiển hiện, đó là ba quốc chủ của Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ. 

Nhưng mà, điều làm đám người Chu Tước quốc chủ chú ý tới là. 

Hư không ở phía sau ba người bọn họ lại có một chiếc giường vô cùng hoa lệ, tạo hình từ hoàng kim đang lơ lửng. 

Không sai, là một chiếc giường vô cùng to lớn. 

Giường tứ giác, có điêu khắc đầu rồng. 

Tứ phía đều có màn lụa che lấp, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy trong đó có không ít bóng hình yểu điệu xinh đẹp. 

Cảnh tượng này làm cả Chu Tước quốc chủ cũng có chút kinh ngạc. 

Hay là vị công tử thần bí mà Thanh Long quốc chủ nhắc tới đang nằm trên chiếc giường kia. 

Nhưng vậy cũng quá kỳ quái, ai lại tế luyện một chiếc giường thành pháp khí ngự không chứ? 

Chu Tước quốc chủ nghĩ đến đây thì sắc mặt bỗng khựng lại. 

“Sẽ không... Là vị kia đó chứ?” Trái tim Chu Tước quốc chủ hơi trầm xuống. 

Nếu thật sự như ông ta suy đoán thì tình huống có vẻ không ổn. 

Cho dù có Thần Tử Quân gia chống lưng, phỏng chừng cũng sẽ cực kỳ phiền toái. 

“Ha hả, Chu Tước quốc chủ, lại gặp mặt.” Thanh Long quốc chủ khẽ cười một tiếng. 

Lần này ông ta có vẻ cực kỳ tự tin. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play