Vân Nhượng Tuy Hoa

Chương 1: Tráo đổi


4 tháng


Trời mùa thu thả gió nhè nhẹ, mấy lu gốm được chàng thiếu niên 15 tuổi gầy gò xác thịt mang đi, trên người mồ hôi nhễ nhại.
“ Ông chủ, ngày mai giỗ mẹ, tôi muốn lấy lương của hai tháng trước.” Khuôn mặt anh lâu ngày chưa được ăn uống đầy đủ, hai má hóp lại, nước da lại có chút không phù hợp với thân hình, trắng nõn.
Ông chủ Trần đi từ hiên nhà bước ra, tiện tay ném anh năm đồng tiền “ Ông cho mày nghỉ nửa ngày, làm không công cho ông mười nhăm ngày, chịu thì ở, không thì xéo”
“ Trần Độ,ông đừng được nước lấn tới!” Giang Sí hạ giọng xuống, cả người căng cứng.
Trần Độ sỉ vả anh mấy hồi, cuối cùng cùng đưa tiền cho Giang Sí.
Bíp bíp
Anh quay đầu lại thấy một cô bé cỡ 7-8 tuổi cái miệng nhỏ cười toe toét
“Anh ơi, anh có thấy con mèo đen chạy qua đây không?”  Trần Nhiễm xun xoe chạy qua rồi vòng lại phía trước.
Là con gái lớn của Trần Độ, anh không có hứng nói liền bước đi qua bé gái.
“Anh ơi...” cô bé buồn bã liền quay về tiệm gốm. Trần Độ từ trong tiệm vọng ra
“ Bé Nhiễm, con vừa đi đâu vậy?” ông ta chầm chậm bước ra, hai tay cầm tiền đếm đi đếm lại.
“ Bố ơi, anh Giang không chơi với con, huhu”
Hắn dỗ dành xong thì liền láo liếc ánh mắt. Hừ, con gái bảo bối của ông đây bị tổn thương, mối thù này ông ta sẽ bắt Giang Sí trả đủ.
Hạ tuần của tháng Mười, ở Bắc thành trời trở rét. Gió rít gào từng đợt, thêm chút mưa rào. 
Ở nhà họ Thẩm lại vô cùng ấm áp, Thẩm lão gia ngồi trên ghế đẩu cả người chìm sâu vào lòng ghế. Ba Thẩm thì đang bàn công việc, vừa giúp mẹ Thẩm nấu ăn.
“ Ông nội, ba mẹ. Tại sao tuyết vẫn chưa rơi nhỉ?” 
Cô bé nhỏ nhắn, làn da trắng bóc hồng hào, mắt hạnh xinh đẹp đảo quanh căn phòng. Dường như cô nhóc có vẻ trông khá yếu đuối.
“ Tinh Tinh, còn chưa khoẻ mà lại chạy khắp nơi rồi...” mẹ trách yêu cô rồi bế cô ra ghế sofa.
“ Mẹ ơi, bao giờ con sẽ khỏi bệnh?”
Thẩm Tinh lặng người ngồi nhìn ra ngoài, cô thật sự còn sống hay đã chết. Ba ngày trước đầu cô đau âm ỉ, căn bệnh quái ác ngày càng dằn vặt và xéo mòn cơ thể cô.
Cô không phải Thẩm Tinh, cũng không sống trong gia đình đủ đầy như vậy.
Cô tên là Tô Man Man, từ nhỏ đã lăn lộn ra ngoài kiếm tiền. Cô là một kẻ nghiện, cô bị cưỡng hiếp làm tình nhân cho phú nhị đại cùng cha hắn.
Đời cô vừa dơ bẩn, tuyệt vọng, nhục nhã cho tới khi cô phát hiện ra căn bệnh ung thư máu, mọi thứ đã không còn kịp thời cứu vớt.
---
“ Thẩm Tinh Tinh, lại đây với ông.” Ông nội nhẹ nhàng vẫy tay với cô, khi cô chậm ngồi xuống, cô nhận ra ông cứ nhìn mình chằm chằm.
“Con không phải Tinh Tinh, đúng không?”
Ông gấp tờ báo, lấy cây thuốc ra thở phì phò.
Thẩm Tinh ngây người ra sợ hãi “ Nếu con không phải Tinh Tinh, ông nghĩ con sẽ là ai?” Thẩm Tinh cười với ông, trong lòng cũng chẳng bất ngờ cho lắm, chỉ là có chút sợ hãi.
Vốn dĩ ba mẹ Thẩm cũng cảm thấy lạ nhưng vì nghĩ cô bệnh nên chẳng thèm để ý. Chỉ có ông Thẩm quan sát kỹ từng chi tiết.
“Ta từng nghe nói về việc này rồi, vốn dĩ không ngờ nó lại đến sớm như vậy”
“ Vậy thì con phải nhờ ông giữ bí mật rồi” 
Linh hồn của Tô Man Man cứ như vậy trú ngụ trong cơ thể của Thẩm Tinh.

Sáng hôm sau trời đột nhiên có nắng, bầy chim cũng vì thế ráo rít kêu lên.
Thẩm Tinh vừa ngây người tỉnh dậy liền thấy ông nội Thẩm trước cửa phòng.
“ Ông nội, người dậy sớm quá” cô bé nương theo ánh sáng nhìn ông cười hiền hoà.
“ Cháu à, nếu ông không dậy sớm, bầy chim cũng chẳng có cái để ăn giữa trời đông giá lạnh này...”
Ông Thẩm bước vào nâng cô bé dậy, tay ông cầm một cốc nước táo nóng đặt lên bàn.
Vừa quay lưng cô ra phía trước để ông thắt tóc như hằng ngày.
Thẩm Khung đi qua tiện gọi cô và cha mình xuống dùng cơm. “ Cha, Tinh Tinh mau xuống ăn sáng. Hôm nay chúng ta dẫn Tinh Tinh đi khám”
“ Ôi lão quên mất, mau. Con dẫn bé Tinh xuống ăn sáng. Để ta dọn dẹp giường một lát.” Ông nội Thẩm nói xong liền nhanh tay gấp ga giường cùng mền gối.
Thẩm Tinh vừa được ba bế liền nũng nịu “Ba ơi, hôm nay có thể kêu bác sĩ đừng cho con tiêm được không? Tinh Tinh sợ đau”
Ông Thẩm thấy vậy khà khà cười trêu chọc “ Bé cưng, con mà không tiêm, sau này khó có tấm chồng”
Thẩm Tinh nghe vậy liền rúc vào người ba, hai má đỏ lịm.


---
Thời gian thoắt thoi đưa, linh hồn của Tô Man Man đã trú ngụ tại đây suốt bảy năm trời.


“Tinh Tinh, mau nhanh ba chở đến trường, muộn rồi.” Thẩm cha còn tất bật hơn cô, ông cầm lấy hộp sữa nhét vào balo của cô. Hai tay cuống cuồng gọi cửa phòng Thẩm Tinh.


Thẩm Tinh mở cửa, lười nhác mở mắt trên người mặc váy ngủ chưa thay.e

“Ba, hôm nay chưa phải ngày con nhập học, là anh chị cao tam” cô thở một hơi rồi chạy chậm vào nhà vệ sinh.
Thẩm Khung mơ màng nhận ra mình quên mất 
Từ ngày Thẩm lão gia mất, mẹ Thẩm nằm liệt giường, gia đình này một tay ông chống trụ suốt sáu năm dài.


Sự cố năm ấy quá tàn khốc, nhẫn tâm cướp đi người cha già một lòng vì nước, cướp đi cơ hội được bước đi của người vợ.


Tất cả dường như chỉ mới qua, cô bé Thẩm Tinh ngày nào ngoan ngoãn đã trở nên phản nghịch, nếu không có căn bệnh ngăn cản có lẽ cô sẽ trở nên sa đoạ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play