Cô gái đó chính là Trương Di, bên cạnh cô là em gái Trương Lam, đằng sau là cha Trương Liên Quốc và mẹ Thẩm Hinh.

"Thủ thuật điêu khắc vô cùng thuần thục, chăm chú làm tới mức đắm chìm vào trong đó. Tiếc là những khúc gỗ mà cậu thanh niên này chọn chỉ là loại bình thường, thế nên chất lượng tượng gỗ điêu khắc ra bị ảnh hưởng rất nhiều, đáng tiếc." Trương Liên Quốc nhìn Chu Hạo đang chuyên tâm điêu khắc, sau đó lại nhìn những thành phẩm của hắn, không nhịn được bình luận mấy câu.

Nhưng ông lập tức phát hiện ra sự khác thường của Trương Di và Thẩm Hinh.

"Sao thế?" Trương Liên Quốc hỏi.

"Lão Trương, cậu thanh niên đang điêu khắc kia là Chu Hạo, là bạn cùng lớp của Tiểu Di." Thẩm Hinh thì thầm với chồng.

Bởi vì công việc của Trương Liên Quốc bận rộn nên trước kia đều là Thẩm Hinh đi họp phụ huynh cho Trương Di, thế nên bà cũng biết đến sự tồn tại của Chu Hạo.

Dù sao thì Chu Hạo cũng ngồi ngay sau lưng Trương Di.

"Cái gì? Bạn học của Tiểu Di?" Trương Liên Quốc nghe vậy thì lộ ra một tia hứng thú: "Nói như vậy thì có nghĩa là cậu thanh niên này mới chỉ là học sinh cấp ba?"

Ông quay đầu nhìn con gái mình, hỏi: "Tiểu Di, thành tích của người bạn này của con thế nào?"

"Kỳ thi thử lần này, Chu Hạo đứng thứ năm trong lớp, xếp hạng 101 toàn trường." Trương Di thu hồi lại tâm trạng.

"Thành tích ưu tú như vậy? Trương Liên Quốc gật đầu, tán thành nói: "Cậu thanh niên này không đơn giản đâu, học hành đạt được thành tích như thế, trình độ điêu khắc tượng gỗ cũng đạt tới mức độ này, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ."

"Lão Trương, ông coi trọng Chu Hạo à?" Thẩm Hinh hỏi.

"Ha ha, bà cũng biết tôi yêu thích sưu tập tượng gỗ mà, dựa vào trình độ điêu khắc này của Chu Hạo thì hoàn toàn có thể gia nhập những công ty hàng mỹ nghệ, còn dễ dàng đạt được chức vị cao." Trương Liêu Quốc nói: "Từ trước đến nay tôi nhìn người rất chuẩn, lúc Chu Hạo điêu khắc đều vô cùng chăm chú, thân thể gần như không có chút động tác thừa nào, cả người lại vô cùng trầm ổn. Bây giờ cậu ấy mới chỉ ở tầm tuổi này mà tâm tính đã như vậy, chờ tương lai thành tựu chắc chắn sẽ không thấp. Bây giờ mới chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, cậu ấy vẫn sẽ không ngừng tiến bộ."

Trương Di nhìn người bạn học của mình, cô cũng biết mắt nhìn người của cha mình rất chuẩn, nhưng lại không ngờ Chu Hạo lại được cha cô đánh giá cao như thế.

"Thành tích học tập đột nhiên tiến bộ vượt bậc, bây giờ còn thể hiện ra trình độ điêu khắc thành thục như thế?" Trương Di nhìn chằm chằm Chu Hạo.

Hai người là bạn học một năm rưỡi, người nam sinh Chu Hạo nhìn vô cùng phổ thông này bây giờ lại khiến cô có cảm giác không quen.

"Cha, mẹ, tượng gỗ ở đây đẹp quá, con muốn mua một cái." Trương Lam nói, cô bé vô cùng hứng thú với những tượng gỗ này.

"Được, vậy chúng ta chờ một chút." Trương Liên Quốc và Thẩm Hinh nhìn nhau một cái, trong lòng đều theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Con gái nhỏ của bọn họ đã chạy nhảy cả buổi sáng, thế mà tinh lực vẫn vô cùng dồi dào. Bọn họ đi phía sau cô bé, cảm thấy sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi, may mà bây giờ cô bé lại đứng xem ở đây, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút.

Bức tượng trong tay cuối cùng cũng đã hoàn thành, Chu Hạo đưa cho một cô gái.

"Điêu khắc đẹp quá." Cô gái hưng phấn nhận lấy tượng gỗ, sau đó trả cho hắn 50 tệ.

Lúc này Chu Hạo chỉ còn lại hai khúc gỗ 10cm, những khúc gỗ và con vật còn lại gần như đã bán hết rồi.

"Trương Di!" Chu Hạo nhìn thấy nhóm người Trương Di thì lập tức cười nói: "Trùng hợp quá."

"Đúng vậy, đúng là trùng hợp." Trương Di gật đầu, tò mò nói: "Chu Hạo, không ngờ trình độ khắc tượng gỗ của cậu lại lợi hại như thế.

"Trước đây tôi có từng học qua." Chu Hạo cười cười, cũng không nói nhiều.

"Ôi, anh là bạn học của chị gái em sao? Vậy mau khắc cho em một bức tượng gỗ giống em." Trương Lam thấy chị gái mình quen biết với Chu Hạo thì lập tức nói với hắn.

"Tiểu Lam, không được ăn nói thiếu lễ phép như vậy." Thẩm Hinh lập tức khiển trách, bà cảm thấy con gái bà đã bị chiều đến mức hư rồi.

"Dì." Chu Hạo nhận ra Thẩm Hinh thì cười nói: "Dì ơi, vẫn còn một người chờ lấy tượng gỗ, cần phải đợi khoảng nửa tiếng nữa cháu mới có thể khắc cho em gái của Trương Di, dì xem..."

Hắn cũng không định phá lệ vì Trương Di.

"Chu Hạo, cháu không cần phải áy náy đâu, ai đến trước thì làm cho người đó trước, dì hiểu mà." Thẩm Hinh gật đầu nói.

Chu Hạo cũng không nói nữa, bắt đầu điêu khắc cho người kia. Trương Lam đứng bên cạnh chu môi lên, tỏ vẻ không vừa ý.

Nhưng cô bé cũng bị Trương Di kéo sang một bên đứng chờ.

"Chị." Trương Lam lôi kéo cánh tay chị gái mình, nhỏ giọng thì thầm: "Chu Hạo không phải là bạn cùng lớp của chị sao? Chị xinh đẹp như thế này, chẳng lẽ anh ta không thích chị à? Sao lại không chịu nể mặt mũi chị chút nào thế?"

"Trương Lam, em câm miệng lại cho chị!" Trương Di thẹn quá hóa giận, thấp giọng khiển trách.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Lúc trước cô có thể cảm nhận được Chu Hạo thích mình, thế nhưng sau ngày hắn nhìn thấy cô và Ngô Văn Tuấn thì cô lại không còn cảm nhận được ánh mắt lưu luyến của Chu Hạo nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng sau, Chu Hạo bắt đầu làm cho Trương Lam.

"Được rồi." Rất nhanh, Chu Hạo đưa tượng gỗ cho Trương Lam. Trương Lam lập tức nhận lấy, sau đó yêu thích không buông tay.

"Chu Hạo, đây là 50 tệ." Thẩm Hinh đưa tiền cho Chu Hạo.

"Cảm ơn dì." Chu Hạo hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, không từ chối.

"Chu Hạo, nhà chúng tôi đi nhé, hẹn mai gặp ở trường." Trương Di vẫy tay với hắn.

"Ừm, tạm biệt, mai gặp." Chu Hạo gật đầu nói.

Gia đình Trương Di đi khỏi nơi này. Trên đường đi, Thẩm Hinh nhìn thoáng qua con gái của mình, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiểu Di, có phải Chu Hạo thích con không?"

"Không ạ." Trương Di nghe thấy thế thì vội vàng lắc đầu.

"Hả? Chu Hạo thích Tiểu Di?" Trương Liên Quốc hỏi.

"Lần trước tôi đi họp phụ huynh đã nhìn thấy ánh mắt Chu Hạo nhìn Tiểu Di nhà chúng ta, nhưng bây giờ lại không nhìn ra nữa." Thẩm Hinh lắc đầu, cảm thấy hơi kỳ quái.

"Mẹ, mẹ chớ nói lung tung. Cho dù Chu Hạo có thích con thì con cũng không thích cậu ta đâu. Cậu ta không phải mẫu người con thích." Trương Di nói.

"Cha cảm thấy cậu nhóc này cũng không tồi, tính cách hòa đồng, tài năng cũng không tệ, là một người con rể tốt." Trương Liên Quốc cười nói.

"Cha!" Trương Di bất mãn.

"Ha ha, được rồi, không nói nữa, chuyện tình cảm của con thì con tự xử lý." Trương Liên Quốc nhìn con gái mình, nói: "Nhưng cha có một yêu cầu, trước khi hiểu thật rõ về con người đối phương thì không được tùy tiện làm ra quyết định gì."

"Con biết rồi." Trương Di gật đầu, trong đầu cô chợt hiện lên dáng vẻ Chu Hạo chăm chú ngồi điêu khắc.

- -----

Sau khi gia đình Trương Di đi, Chu Hạo nhanh chóng vươn vai một cái.

"Cuối cùng cũng đã bán xong hết rồi, mọi chuyện còn thuận lợi hơn mình tưởng tượng rất nhiều lần." Chu Hạo khẽ cười.

Tất cả tượng gỗ và khúc gỗ mà hắn mang theo đều đã được bán hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play