Bây giờ là học kỳ cuối cùng của năm cấp ba, giờ tự học buổi tối các học sinh có thể ở trường hoặc là về nhà tự học.
"Chu Hạo." Trên đường trở về, Chu Hạo bỗng nghe thấy có tiếng gọi. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhanh chóng chạy tới.
Cô gái này có gương mặt xinh xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, mang lại cảm giác vô cùng hoạt bát.
"Đồng Dao." Chu Hạo nhìn cô gái, cười nói.
Đồng Dao là học sinh lớp 7, ở ngay cạnh lớp của Chu Hạo, hơn nữa, hai người đã quen nhau từ năm cấp hai rồi.
"Buổi tối cậu tự học ở nhà à?" Đồng Dao hỏi.
"Ừ, lớp tôi có nhiều người chọn về nhà học lắm. Cho dù tôi có ở lại trường thì thực ra cũng không thấy có tác dụng gì lắm, thế thì việc gì phải ở lại cho tốn thời gian." Chu Hạo trả lời.
"Lớp tôi cũng chẳng khác gì." Đồng Dao và Chu Hạo đi song song với nhau, vừa đi vừa trò chuyện.
Hai người là bạn cấp hai, mặc dù lên cấp ba không còn học chung với nhau nữa nhưng quan hệ cũng không tệ.
Khoảng chừng mười phút sau, hai người đã đến trước tiểu khu nhà Đồng Dao.
"Tới nhà tôi rồi, Chu Hạo, hẹn mai gặp lại." Đồng Dao cười nói.
"Ừ, mai gặp." Chu Hạo mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Thành phố Vu là một thành phố có mức độ phát triển trung bình, nhưng ở nơi này giá thuê nhà lại rất đắt. Gia đình Chu Hạo nằm ở một tiểu khu vô cùng hẻo lánh.
Sau khi rời khỏi tiểu khu nhà Đồng Dao, Chu Hạo phải đi khoảng mười phút nữa mới tới tiểu khu nhà mình. Hoàn cảnh ở nơi này cũng kém hơn tiểu khu nhà Đồng Dao rất nhiều.
"Thang máy lại hỏng rồi?" Chu Hạo ấn nút thang máy mãi mà không thấy có phản ứng gì.
Tiểu khu này có tổng cộng ba mươi tầng, nhà Chu Hạo ở tầng thứ mười. Thang máy ở nơi này hỏng suốt ngày, Chu Hạo cũng thường xuyên đi bộ từ tầng một lên tầng mười.
Chu Hạo từng bước từng bước đi về phía trước, mười tầng đối với Chu Hạo mà nói chẳng thấm vào đâu, nhưng thân thể hắn lại yếu ớt, vẫn phải tốn một khoảng thời gian mới leo lên.
Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, đi thẳng vào trong.
"Tiểu Hạo về rồi à?" Một giọng nói mệt mỏi vang lên.
Toàn bộ căn nhà trông rất cũ kỹ, tường còn hơi ẩm mốc. Căn nhà của Chu Hạo chỉ vỏn vẹn 30 mét vuông, có một phòng khách nhỏ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, một phòng ngủ. âm thanh vừa rồi là truyền ra từ phòng bếp.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên bước ra, trên mặt tràn đầy vẻ tang thương, đầu còn có mấy sợi tóc bạc.
"Mẹ." Chu Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng ngập tràn đau xót.
Mẹ của hắn-Vương Lan, mặc dù mới chỉ ngoài bốn mươi tuổi nhưng hoạt nhìn lại giống như đã hơn năm mươi tuổi.
"Tiểu Hạo, con vào học bài trước đi, mẹ nấu nốt mấy món, chờ cha con về thì chúng ta ăn cơm." Vương Lan nhìn con trai mình, nói.
Chu Hạo gật đầu, đi vào phòng.
Phòng ngủ thuộc về hắn, còn cha mẹ hắn thì ngủ trên sô pha ngoài phòng khách. Mười mấy năm trước khi bọn họ chuyển đến đây là như vậy, mười mấy năm sau vẫn là như vậy.
Chu Hạo vào phòng, đặt cặp sách xuống, lấy ra một bộ đề thi thử, bắt đầu làm.
- -----
"Tiểu Hạo, mau ra ăn cơm thôi." Nửa tiếng sau, giọng nói của Vương Lan từ bên ngoài vang lên. Chu Hạo đặt bút xuống, đi ra ngoài.
Bên ngoài lúc này ngoại trừ Vương Lan thì còn có một người đàn ông trung niên khôi ngô khác. Chỉ có điều gương mặt ông cũng nhuốm màu tang thương, phần lưng hơi còng xuống.
"Cha." Chu Hạo chào hỏi người đàn ông trung niên.
"Tiểu Hạo, cơm nước xong xuôi rồi lại học tiếp." Chu Gia Đống nhìn về phía Chu Hạo.
Một nhà ba người ngồi quây quần bên một chiếc bàn cũ nát, bắt đầu ăn cơm. Bữa ăn vô cùng đơn giản, hai món mặn một món canh.
Bầu không khí vô cùng trầm mặc, điều khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái chính là trong nhà chỉ có ba người, thế mà trên bàn lại bày tận bốn chỗ ngồi.
Chu Hạo yên lặng nhìn về phía chỗ ngồi kia, sau đó lại nhìn Chu Gia Đống và Vương Lan, không biết được trong lòng hai người họ đang nghĩ gì.
Thực ra nhà hắn có bốn người, Chu Hạo còn có một người em gái tên là Chu Nguyệt. Nhưng mà, năm Chu Nguyệt lên hai tuổi đã đi lạc.
Ngày đó gia đình Chu Hạo còn ở nông thông, không ai nhìn thấy Chu Nguyệt đi lạc như thế nào, ở nông thôn cũng không có camera.
Khi đó Chu Hạo mới chỉ năm tuổi, thế nhưng sau khi Chu Nguyệt mất tích, hắn có thể nhớ rõ lúc ấy Vương Lan đã suy sụp như thế nào. Đến cả người đàn ông cứng rắn như Chu Gia Đống lúc đó cũng không kìm được mà rơi nước mắt mấy lần. Hai người dẫn theo hắn, lo lắng đi hỏi thăm từng nhà một.
Nhưng gia đình hắn đã tìm kiếm sắp khu vực xung quanh nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Chờ đến một tháng sau, cảnh sát cũng nói cơ hội tìm thấy Chu Nguyệt gần như bằng không. Đêm hôm đó, Chu Gia Đống và Vương Lan giống như già đi mười mấy tuổi.
Sau đó, mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng đều chẳng có kết quả gì. Một thời gian sau, Chu Gia Đống và Vương Lan dẫn theo Chu Hạo chuyển tới thành phố Vu.
Thành phố Vu đông đúc, tỉ lệ tìm thấy được Chu Nguyệt cũng sẽ cao hơn một chút.
Cả gia đình chỉ có một tấm ảnh của Chu Nguyệt, thời gian trôi qua càng lâu, hi vọng tìm thấy được Chu Nguyệt càng xa với. Thế nhưng, tính đến bây giờ đã là mười mấy năm, cha mẹ hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ.
Chu Gia Đống và Vương Lan cũng kiếm được chút tiền, nhưng sau khi dùng để chi tiêu trong nhà, cộng thêm tiền học hành của Chu Hạo, rồi tiền thuê nhà thì cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Tất cả số tiền còn dư lại đều được Chu Gia Đống và Vương Lan sử dụng để đăng báo tìm người, hi vọng sẽ có một ngày tìm được con gái của mình.
"Tiểu Hạo, ngày đầu tiên đi học lại có quen không?" Chu Gia Đống hỏi.
Vương Lan cũng nhìn Chu Hạo.
Chu Hạo đã học năm cuối rồi, lại đang trong thời kỳ quan trọng, Chu Gia Đống và Vương Lan tất nhiên đều rất quan tâm đến tình hình học tập của hắn.
"Cha, mẹ, con có thể theo kịp tiến độ bài giảng của giáo viên, mấy tháng cuối cùng này con sẽ cố gắng hết sức, chắc chắn sẽ có tiến bộ." Chu Hạo nói.
"Được, cha tin con có thể tự cân đối được việc học hành của mình." Chu Gia Đống gật đầu nói.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Hạo vẫn luôn tự giác trong chuyện học hành, xưa nay không cần hai người bọn họ phải đốc thúc chuyện học tập.
"Cha, mẹ, con ăn xong rồi, con vào phòng học tiếp đây." Chu Hạo nhanh chóng buông bát đũa xuống.
"Ừ, học xong thì đi ngủ sớm một chút." Chu Gia Đống không nói gì, Vương Lan dặn dò.
Chu Hạo gật đầu, đi vào phòng của mình. Đối với Chu Gia Đống và Vương Lan mà nói, chuyện học hành của Chu Hạo là quan trọng nhất, bọn họ cũng sẽ không để Chu Hạo phải làm những chuyện khác.
Chu Hạo hoạt động thân thể một chút rồi ngồi xuống, tiếp tục làm đề thi vừa rồi đang làm dở.
"Hả? Kiến thức chỗ này vừa rồi vẫn còn nhớ, sao bây giờ đã quên rồi?" Chu Hạo nhíu mày, lại lôi sách ra xem lại.
Thành tích học tập của hắn lúc trước rất tốt, nhưng sau khi lên cấp ba thì chỉ có thể duy trì trình độ trung bình. Chu Hạo cảm thấy trí nhớ của mình bỗng nhiên trở nên kém cỏi rất nhiều. Mặc dù hắn ngày ngày cố gắng, nhưng thành tích lại không có cách nào cải thiện.
Có rất nhiều kiến thức hắn đã học rồi, nhưng chỉ cần một thời gian không ôn tập là sẽ quên hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT