Mặc dù Mộ Hàn Uyên không nói toạc ra, nhưng Vân Dao nghe hiểu ý của hắn.
“Giết hắn”, nghĩa là giết thần hồn ác.
“Giết ta”, nghĩa là hoàn toàn tiêu diệt bản thể Chung Yên ở thời không này. Như thế, cho dù thần hồn ác vẫn còn ý định gây họa cho thế gian, nhưng nếu không có bản thể Chung Yên – mỗi một người tiêu vong tăng thêm một phần sức mạnh — chứa đựng thần hồn, hắn sẽ không thể làm gì được.
“Cả hai con đường đều khó khăn.” Như nhìn thấu phiền muộn của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng dù đi theo con đường, chỉ cần là sư tôn chọn, ta nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành……. dẫu là con đường thứ hai.”
Vân Dao ngây người nhìn Mộ Hàn Uyên đang dựa vào lan can.
Từ đầu đến cuối người nọ đều rất qua loa hời hợt, cứ như chuyện bọn họ đang thảo luận không phải chuyện sống chết của hắn.
“—— Không, vẫn chưa tới bước đường cùng ấy.”
Vân Dao hơi lắc người, xua tan hơi lạnh toàn thân khi phơi người dưới ánh mặt trời.
Nàng siết chặt kiếm Nại Hà: “Trên đời này, mọi người đều có thể chết, mọi người rồi sẽ chết, chưa từng có có ai thật sự đồng thọ với trời đất. Nhưng chết phải có ý nghĩa, không một mạng sống nào đáng bị xem là vốn liếng hoặc điều kiện mặc cả —— Dù chết, cũng phải chết rõ ràng minh bạch —— Số mệnh chung yên không thể chống lại được, tại sao ác thà rằng phải trả giá đắt cũng muốn dùng Vãng Sinh Luân xoay chuyển thời không, hủy diệt Càn Nguyên —— Trước khi làm rõ những điều này, ta không cho phép bất kỳ ai trong các ngươi chết một cách không rõ ràng.”
“……”
Trước lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định của hồng y nữ tử, dường như Mộ Hàn Uyên hơi thất thần, hắn nhìn nàng thật lâu mà không hề nhúc nhích.
Cho đến khi Vân Dao nhận ra, khó hiểu huơ huơ tay trước mắt hắn: “Ngươi làm sao thế?”
“…… Không có gì.”
Mộ Hàn Uyên hoàn hồn, cúi đầu mỉm cười: “Ta chỉ nghĩ, có lẽ trên đời này, chỉ có sư tôn mới kiên trì cố chấp như vậy ——”
Vân Dao không hài lòng: “Sao lại gọi là cố chấp?”
Mộ Hàn Uyên ôn hòa đáp: “Bởi vậy, vì ta và hắn gặp được sư tôn, cho nên ba trăm năm trước mới không trở thành ác quỷ.”
“……”
Rơi vào ánh mắt như chứa đựng ánh ban mai yếu ớt trên ngọn núi mùa xuân, Vân Dao sững sờ tại chỗ.
Cho đến khi một tiếng kiếm rít và một tiếng phượng hót phẫn nộ vang lên, xé rách trường không, toái vân như ngọc, phóng tới lầu một của quán trà nơi hai người đang ngồi ——
“Xoẹt!”
Kiếm Nại Hà vẫn ở trong vỏ, đuôi vỏ kiếm vừa nhấc lên, lập tức chặn lại kiếm quang đang đâm vào Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao kinh ngạc đứng lên, chắn trước Mộ Hàn Uyên, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài lan can, lập tức trông thấy bóng dáng Phượng Thanh Liên đang giận dữ trên không trung.
“Phượng Thanh Liên, ngươi làm gì thế!”
Dưới kiếm quang, dân chúng trong quán trà giật mình bỏ chạy tán loạn, đám thủ vệ ở cổng thành nhanh chóng tập hợp, lao đến phía này.
“Kẻ nào dám gây rối trong thành Lưỡng Nghi!?”
Phượng Thanh Liên cáu gắt trợn mắt: “Câu này nên do ta hỏi mới phải, lúc này mà cô vẫn ngồi chung bàn với hắn, chẳng lẽ cô uống trà nhiều quá nên úng não ——”
Lời chưa dứt.
Thủ vệ thiết giáp của thành Lưỡng Nghi đã chạy đến dưới quán trà, nhanh chóng bao vây Phượng Thanh Liên.
Thủ tướng dẫn đầu trợn trừng mắt, nhìn một lượt khắp cả trong lẫn ngoài quán trà: “Con chim lông tạp ở đâu ra! Dám diễu võ dương oai ở thành Lưỡng Nghi? Còn hai kẻ ở trên kia, mau xuống đây chịu chết, nếu không ta ——”
Gã đột nhiên im bặt.
Bởi vì trên lầu một của quán trà, một vị công tử áo đen tóc đen, thanh cao tuấn mỹ, như một thư sinh nho nhã vô hại, đi vòng qua hồng y nữ tử trước mặt, dựa vào lan can nhìn xuống dưới.
Khuôn mặt lãnh ngọc như trích tiên lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Vị thủ tướng hổ tinh hóa hình sợ hãi đến ngây người, bỗng nhiên lảo đảo, cúi đầu bái lạy: “Tiểu tiểu tiểu nhân không sớm nhận ra tôn chủ đại nhân hành giá đến đây, mong tôn chủ đại nhân tha tội!”
“……”
Những thủ vệ không giận tự uy còn lại của Ma Vực trao đổi ánh mắt vài lần, rồi nhanh chóng hiểu ra, tiếng vũ khí đập xuống đất vang lên liên miên như sóng triều tản ra bốn phía. Ngay sau đó, những dân chúng Ma Vực chưa rời đi, cũng như bên ngoài quán trà, lập tức vang lên tiếng quỳ lạy.
“Tôn chủ đại nhân!”
“Bái kiến tôn chủ đại nhân ——”
“……”
Bên ngoài quán trà, sơn hô (*) khắp thành, thanh thế cuồn cuộn.
(*) Sơn hô (山呼): Hán Vũ Đế lên núi Tung; quần thần ba lần hô vạn tuế; gọi là sơn hô 山呼. Sau dùng làm lời thần dân chúc tụng thiên tử.
Dường như Mộ Hàn Uyên hơi không biết phải làm sao: “Trong Ma Vực, không cần quỳ lễ.”
“Vâng!!”
Phượng Thanh Liên, người vừa bị gọi là “con chim lông tạp” tức đến mức khuôn mặt tuấn tú gần như biến thành ngũ thải ban lan như vũ y mà y đang mặc, y lơ lửng trên không trung, không đáp xuống, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Mộ Hàn Uyên.
Có lẽ vì sát ý trong ánh mắt này quá mạnh, thủ tướng hổ tinh vừa đứng dậy thì lập tức cảm nhận được, gã siết chặt trường kích trong tay, ánh sáng lạnh buốt tỏa ra trên trường kích: “Tôn chủ đại nhân, con chim lông tạp này dám đánh lén ngài, để bọn ta thay ngài ——”
“Ngươi, gọi, ai, là, con, chim, lông, tạp!?”
Cuối cùng Phượng Thanh Liên cũng nổi giận, thân ảnh đang lơ lửng trên không chợt xòe phượng hoàng hỏa dực dài đến mấy trượng, lông vũ xòe rộng, kỳ diễm sáng rực.
Cảnh tượng này khiến dân chúng bên dưới kinh hãi không nhẹ.
Nhưng hổ tướng dẫn đầu rõ ràng là người từng trải, tuy rằng gã cảnh giác căng chặt sống lưng, nhưng vẫn không lùi bước, trường kích trong tay xoay một vòng, mũi kích sắc lạnh chỉ thẳng vào hỏa phượng trên không.
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng.
Vân Dao bất đắc dĩ quay đầu lại: “Hàn Uyên.”
“……”
Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống: “Nghe lời sư tôn.”
Nói xong câu này, hắn nhìn xuống phía bên ngoài lan can: “Đây là một vị bằng hữu của ta, vừa rồi chỉ đùa giỡn mà thôi. Ở đây không có chuyện gì, các ngươi trở về canh gác cổng thành đi.”
Hổ tướng do dự một chút, sau đó thu hồi kích, gã định quỳ xuống hành lễ thì chợt nhớ tới lời Mộ Hàn Uyên nói lúc nãy, nên bèn ngượng ngùng cười hì hì: “Tạm biệt tôn chủ.”
Dứt lời, hổ tướng dẫn đầu xoay người, vung tay lên, những thủ vệ còn lại đều đi theo quay về canh gác.
Gần đây trong Ma Vực lan truyền không ít truyền kỳ truyền thuyết ít người biết của “tôn chủ đại nhân”, dân chúng xung quanh đều sợ kỳ danh của hắn, cho nên không dám vây xem, đám đông giải tán rất nhanh.
Sau đó, một vị hòa thượng diện mạo xấu xí, mặc áo cà sa mộc mạc, xuất hiện trên khoảng đất trống.
“A di đà phật.” Cảm nhận được ánh mắt trên lầu một, đại hòa thượng chắp tay chào Vân Dao và Mộ Hàn Uyên.
Phượng Thanh Liên bị Vân Dao hung hăng lườm một cái, không rõ hai người dùng thần thức truyền âm cái gì, y thu cánh chim lại, đáp xuống đất, mời đại hòa thượng vào quán trà.
Khi chờ hai người lên lầu, Vân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Thấy một góc áo cà sa màu xám mộc mạc biến mất dưới lầu, nàng khẽ tặc lưỡi: “Đại hòa thượng đúng là đại hòa thượng, không giống tên yêu tăng kia, cách ba trăm dặm ta cũng có thể thấy áo cà sa lòe loẹt của hắn.”
“Sư tôn, trà.”
“À, được ——”
Vân Dao giơ tay nhận lấy, sau đó chợt nhìn thấy màu đỏ “lòe loẹt” trên tay áo của mình.
Hồng y nữ tử sững người, ngước mắt lên.
Quả nhiên, trong mắt Mộ Hàn Uyên thoáng qua ý cười nhàn nhạt.
“Ngươi hay lắm,” Vân Dao hơi nghiến răng: “Thế nào, vi sư cũng ăn mặc rất lòe loẹt sao?”
“Sao có thể.”
Mộ Hàn Uyên bĩnh tĩnh khéo léo trả lời: “Tất cả màu sắc trên đời đều nhạt màu trước sư tôn.”
“……”
Lời này của Mộ Hàn Uyên quá tự nhiên, quá mượt, không hề giống cố ý khen ngợi, thậm chí hắn vừa nói vừa rót hai cốc trà, hoàn toàn không nhìn nàng.
Vân Dao không còn cách nào để khước từ, đành ho nhẹ một tiếng, che giấu bằng cách uống một ngụm trà.
“Hừ.”
Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau.
Vân Dao không cần quay đầu lại cũng biết đó là con phượng hoàng lông tạp miệng chó không thể mọc ngà voi kia.
Quả nhiên, một khắc sau, người nọ không hề kiêng nể gì mà đặt mông ngồi xuống ghế dài đối diện hai người: “Lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể lừa được loại người không có ai theo đuổi như nha đầu này.”
“?”
Vân Dao vô cảm cầm kiếm lên.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại cảm thấy hứng thú, bèn nâng mí mắt lên nhìn nàng: “Sư tôn được nhiều người ái mộ, chẳng lẽ không có ai bày tỏ với nàng?”
“……”
Lời này vừa thốt ra, phượng hoàng như nghẹn lời, lạnh lùng liếc Mộ Hàn Uyên.
Nhưng Mộ Hàn Uyên không nhìn y, mà chỉ nhìn Vân Dao bằng ánh mắt sáng rực.
Vân Dao cảm thấy mặt mũi mình càng lúc càng nóng bừng, nàng quay mặt sang hướng khác: “Ồ, làm gì có chuyện đó, Càn Môn chúng ta xem trọng thành đạo lập tâm ——”
“Thái Nhất chân nhân chưa bao giờ quản,” Phượng Thanh Liên không chút lưu tình vạch trần, y cười khẩy: “Đáng tiếc, có vài người được tỏ tình nhưng lại tưởng người ta gây sự với mình, nên bèn xách kiếm đi khiêu chiến với sư phụ, sư tổ, cho đến ông cố nhà người ta, khiến cả nhà người sợ đến mức đóng cửa không dám ra ngoài —— Như thế, ai còn dám tỏ tình với cô ấy nữa?”
“……”
Trước khi Vân Dao nghiến răng, một tiếng “a di đà phật” lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
Đại hòa thượng ngồi xuống trước mặt Phượng Thanh Liên.
“Vân thí chủ mời bần tăng đến, là vì Vãng Sinh Luân xuất hiện ở thế giới này sao?”
“Quả nhiên đại sư biết về sự tồn tại của Vãng Sinh Luân.” Tuy rằng Vân Dao đã đoán được, nhưng vẫn không kìm được mà hơi kinh ngạc: “Tiên phàm xa xăm như rãnh trời. Người đời chỉ biết phi tiên khó khăn, nhưng không biết hạ giới còn khó hơn gấp bội. Không phải thần khí sáng thế, tuyệt đối không thể dựa vào sức mình để hạ giới —— Xin hỏi đại sư, tháp Luân Hồi của ông, có phải cũng là một trong những thần khí sáng thế không?”
Đại hòa thượng nhìn Vân Dao thật sâu, sau đó lập tức mỉm cười: “Phải.”
“Tại sao đại sư cười?”
“Nhân chính là quả, quả chính là nhân.” Đại hòa thượng rủ mày: “Sau này thí chủ sẽ hiểu.”
Vân Dao kiềm chế nỗi niềm muốn đánh đại hòa thượng một trận.
—— Nếu đối phương thật sự là chủ của thần khí sáng thế, thế thì dù tập hợp nghìn vạn tiểu tiên có lẽ cũng không đánh lại.
“Được, vậy ta không truy hỏi lai lịch và mục đích của đại sư nữa.” Vân Dao nhoài người lên phía trước: “Tại sao Vãng Sinh Luân đến giới Càn Nguyên, đại sư có biết không?”
Lần này đại hòa thượng không trả lời, mà trực tiếp nhìn sang Mộ Hàn Uyên.
Ánh nhìn này so với khi nhìn Vân Dao thì thâm thúy hơn nhiều, cứ như có vô số kim ấn chữ Vạn tụ họp thành hai dòng sông dài cuồn cuộn trong đáy mắt ông, bắt đầu từ một điểm, đổ về cùng một điểm, cuối cùng hướng về nơi xa xăm vô ngần rồi biến mất.
Một lúc lâu sau, đại hòa thượng nhắm mắt chắp tay, bùi ngùi thở dài.