“…… Ai sợ.”
Vân Dao như một khúc gỗ đứng bên cạnh bể tắm đầy hơi nước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chớp mắt, tuyệt đối không nhìn vào bể tắm.
“Chỉ là ta không có thói quen tắm cùng người khác…… Dù là nam tử, cũng không được.”
Dưới mặt nạ đồng, dường như người nọ cúi đầu cười cợt một tiếng, thoạt nghe đầy vẻ hoài nghi và giễu cợt: “Thật không? Chưa bao giờ à?”
Giọng điệu trào phúng này chẳng hiểu sao lại khiến Vân Dao nhớ đến “chuyện tốt” mà kiếp trước nàng đã làm trong bể tắm trên đỉnh Thiên Huyền.
Cảm xúc tội lỗi lập tức dâng lên, giọng của nàng vô thức trầm xuống đôi chút:
“Đương, đương nhiên!”
“Thôi được,” Tiếng nước dao động, mái tóc dài trắng như tuyết trải dài trên mặt hồ, như một con rồng vảy bạc đang cuộn tròn trong sóng nước dưới ánh trăng, người nọ khẽ dựa vào tảng đá, chống trán nhìn nàng: “Chỉ là, ta nói muốn ngươi tắm cùng ta hồi nào?”
“…… Hửm?”
Vân Dao theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Sau đó sa vào đôi mắt đen kịt như vực sâu của người nọ giữa những gợn sáng nhẹ nhàng.
“Lại đây,” Giọng của Mộ Hàn Uyên khàn khàn vì hơi nước, xen lẫn ý cười như ảo giác: “Buộc tóc cho ta.”
Vân Dao: “……”
“?”
Nói xong, người nọ nghiêng mình trong nước, cơ bắp nhẵn nhụi như lãnh ngọc khiến mặt nước xuất hiện gợn nước nhấp nhô, khuếch tán ra xung quanh. Vân Dao rõ ràng đang đứng trên phiến đá xanh bên ngoài bể tắm, nhưng sâu thẳm trong lòng lại mơ mơ màng màng như bị mê hoặc bởi những gợn sóng ấy.
Hệt như sóng ngầm ẩn dưới mặt biển, con thuyền nhỏ sắp bị nuốt chửng mà chẳng hề hay biết gì, cứ thế bị cơn sóng nâng lên cao.
Một lát sau, vẫn không có chút động tĩnh gì.
Dưới mặt nạ đồng, tân thành chủ dường như không kiên nhẫn lắm, hắn nghiêng mặt, mặt nạ không thể che được quai hàm lạnh giá, màu nước càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài của hắn.
“Sao vẫn chưa lại đây?”
Vân Dao chợt hoàn hồn, gò má từ từ nóng lên: “Ta chỉ đồng ý…… làm thị vệ của ngài, buộc tóc gì đó, là công việc của tỳ nữ, tại sao ta phải làm? Hay là ta gọi người khác cho ngài nhé ——”
“Chẳng phải tỳ nữ thiếp thân duy nhất của ta đã bị ngươi đưa đi rồi sao?”
Không rõ là vô tình hay cố ý, dường như người nọ nhấn mạnh hai chữ “thiếp thân”, khiến Vân Dao không kìm được mà nhăn mày.
Cơ thể xoay đi nửa chừng của nàng khựng lại.
“Chẳng lẽ những việc mà trước kia Tiểu Linh làm, ta đều phải làm sao?”
“Tiểu Linh?”
Dưới mặt nạ đồng, đôi mắt dài của người nọ hơi nheo lại, đáy mắt như lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Mới một ngày, thế mà đã xưng hô thân mật như vậy……”
“Hửm?”
Vân Dao không nghe rõ lời thì thầm của hắn khi hắn đưa lưng về phía nàng, nên nàng bèn vô thức tiến lên một bước.
Mộ Hàn Uyên nói: “Cho dù ta muốn ngươi làm hết những việc cô ta đã làm, thế thì sao?”
“Ta là thị vệ của ngài,” Vân Dao cãi lại: “Không phải thị nữ.”
Mộ Hàn Uyên cười: “E rằng ngươi đã nhớ nhầm, tối qua ta nói, muốn người làm thị vệ ‘thiếp thân’ của ta, chứ không phải thị vệ bình thường chỉ cần mang một thanh kiếm đứng cạnh ta.”
Vân Dao ngây người.