Khi Vân Dao chạy về Càn Môn, nhóm trưởng lão đệ tử cảnh giới cao đầu tiên của cốc Cửu Tư do Tiêu Cửu Tư dẫn đầu cũng vừa mới đến.

Cây cỏ trong và ngoài sơn môn Càn Môn ngổn ngang, xác người khắp nơi, máu chảy thành sông.

Khoảnh khắc đầu tiên khi Vân Dao nhìn thấy rõ tình cảnh bi thảm như địa ngục nhân gian này, lửa giận vô biên bốc lên ngùn ngụt. Nếu lúc này Bích Tiêu ở trước mặt nàng, e rằng nàng sẽ hận đến mức dùng Nại Hà chặt tay chân phế linh phủ của ông ta, bắt ông ta vĩnh viễn quỳ như heo dê súc vật trước sơn môn Càn Môn mới có thể giảm lửa giận trong lòng nàng.

Vân Dao hít một hơi sâu, kìm nén nỗi lòng.

Sau đó nàng phóng thích thần thức bao phủ Càn Môn, tìm chưởng môn và những người khác, sau đó bay về phía đỉnh Phụng Thiên.

Khi hạ kiếm, Vân Dao không để ý tới những lời chào hỏi vội vàng của các đệ tử xung quanh, nàng bước đến trước mặt Trần Thanh Mộc, kéo ông ấy lên: “Tình huống trong sơn môn thế nào?”

“Đệ tử các đỉnh đều có thương vong, vẫn chưa thống kê.” Khuôn mặt già nua của Trần Thanh Mộc xám ngắt, gần như hơi thất hồn lạc phách: “Sư thúc, là ta chưa tận lực bảo vệ tông môn, không rõ lòng người, để kẻ xấu nhân cơ hội hủy đại trận hộ sơn của Càn Môn, dẫn sói vào nhà……”

“Được rồi, bây giờ không phải lúc để thỉnh tội.”

Vân Dao nhìn quanh đỉnh núi.

Các nhóm trưởng lão đệ tử còn lại của cốc Cửu Tư đều đã đến, hiện tại đang chữa trị cho các trưởng lão đệ tử bị thương trong tông môn Càn Môn, một nhóm khác phụ trách dọn dẹp vận chuyển thi thể, trên đường đến đây, Vân Dao đã tỉnh táo đôi chút, nên cũng đã phát hiện một điều ——

Mặc dù trận chiến này diễn ra trong sơn môn Càn Môn, thoạt nhìn rất bi thảm, nhưng thi thể đầy đất dường như không phải đệ tử Càn Môn chiếm đa số.

Nhưng Bích Tiêu dẫn đầu Phù Ngọc Cung, lại có chân long là Lệ Vô Hoan nội ứng ngoại hợp, tại sao đệ tử Phù Ngọc Cung lại hao tổn nhiều nhất được?

Nghĩ đến tiếng sấm đáng sợ trên bầu trời mà nàng nghe thấy ở tiên sơn Phượng Hoàng Đông Hải xa xăm, trong lòng Vân Dao chẳng những không thả lỏng, trái lại trở nên nặng nề hơn.

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.

Tiếng sấm đáng sợ kia rõ ràng không phải thiên kiếp Độ Kiếp cảnh thông thường, mà nó ẩn chứa sức mạnh trời phạt của Tiên giới.

Nhưng kiếp này Mộ Hàn Uyên chưa nhập ma mà, cớ sao trời giận trời phạt?

“Sư thúc!”

Vân Dao hoàn hồn bởi một tiếng gọi uất ức, ngoảnh đầu nhìn lại, thì thấy Đinh Tiểu cả người nhếch nhác đầy bụi bặm và màu máu nhào đến cạnh mình.

“Sư thúc, đệ tử trong tông môn nói Kiến Tuyết sư tỷ bị Lệ Vô Hoan đưa đi, còn Hàn Uyên Tôn —— Hàn Uyên sư huynh vì bảo vệ các trưởng lão và đệ tử, lâm trận phá cảnh, cưỡng ép độ kiếp, nhưng, nhưng mà…… sau khi phá cảnh ngài ấy thoạt nhìn không ổn lắm……”

Vân Dao hơi biến sắc: “Hiện tại Mộ Hàn Uyên ở đâu?”

“……”

Đinh Tiểu tạm thời không nói nên lời, quay đầu nhìn những người xung quanh.

Trần Thanh Mộc và những người khác cũng tỏ vẻ kỳ lạ, không rõ nhớ đến điều gì, trong mắt vài người lộ ra vẻ sợ hãi.

Vân Dao bồn chồn, lông mày nhíu lại, định truy hỏi.

“Nếu ta dò xét đúng, chắc hẳn hắn đã đuổi theo dư nghiệt Phù Ngọc Cung, đi về phía tây bắc.”

“?”

Vân Dao liếc mắt, trông thấy Tiêu Cửu Tư bước ra từ phía sau mọi người Càn Môn.

Nhưng lúc này Vân Dao không rảnh để ý đến hắn, mà cáu kỉnh hỏi Đinh Tiểu bên cạnh: “Một mình hắn đuổi theo?”

“Vâng…… Đúng vậy……”

“Thế mà các ngươi yên tâm!?” Vân Dao không kìm được lửa giận, cao giọng quát.

“……”

Các đệ tử Càn Môn nhìn nhau, ánh mắt hơi lúng túng.

Bọn họ thật sự không biết nên giải thích thế nào —— Khi ấy thấy Mộ Hàn Uyên lẻ loi trên bầu trời, ngay lúc mọi người bất động, hắn giơ tay lên, thanh kiếm lập tức lướt qua quanh người bọn họ, thi thể ngã xuống ầm ầm, dưới chân máu chảy thành sông, tanh tưởi đến mức khiến bọn họ buồn nôn, gần như không ai dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thờ ơ của người nọ, bọn họ cảm thấy huyết khí ngập trời, sát ý ngập tràn cổ họng, vì thế không ai dám đuổi theo.

“Chuyện này, ta đoán không thể trách bọn họ.” Tiêu Cửu Tư đi về phía Vân Dao, hơi trâm tư vân vê ngón tay: “Ta đến sớm hơn muội một chút, nên đã sớm điều tra. Tên đồ đệ này của muội, hơi kỳ lạ.”

Vân Dao nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng như kiếm: “Tiêu cốc chủ, suy nghĩ kỹ hẵng nói.”

“Nếu không tin, muội tự điều tra đi.” Tiêu Cửu Tư vung ống tay áo, chỉ về phía thi thể đệ tử Phù Ngọc Cung: “Lúc này trưởng lão đệ tử các cung của Phù Ngọc Cung chết trong Càn Môn, chín phần mười đều mất mạng bởi một kiếm, thời gian trước sau không vượt quá năm nhịp thở —— Nói cách khác, đồ đệ Mộ Hàn Uyên của muội trong nháy mắt đã lấy mạng hơn ngàn người.”

“……”

Vân Dao đột nhiên biến sắc, ngón tay dưới ống tay áo vô thức run rẩy, sau đó siết chặt.

Nàng lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Tư: “Thế thì sao? Hắn có tổn thương người vô tội không? Phù Ngọc Cung tổng tấn công Càn Môn, giết vô số đồng môn ta, lẽ nào bọn chúng không đáng chết? Hay là đệ tử Càn Môn ta nên khoanh tay chịu chết?”

Tiêu Cửu Tư khẽ thở dài: “Muội biết rõ ta không có ý đó mà. Ta chỉ muốn nói, tâm tính của đồ đệ muội e rằng không lương thiện, cần đề phòng ——”

“Đủ rồi!”

Vân Dao ngắt lời: “Ta chỉ biết hắn vì bảo vệ tông môn nên cưỡng ép phá cảnh, người hắn giết đều là kẻ đến tông môn ta làm điều ác! Phần còn lại, Tiêu cốc chủ hãy đợi đến khi ta bắt được đầu sỏ Bích Tiêu, rồi hẵng bàn tiếp!”

Dứt lời, Vân Dao vung tay lên, gọi kiếm Nại Hà đến: “Ta đến hướng tây bắc điều tra tình hình.”

Đinh Tiểu và vài đệ tử Càn Môn đều bước ra.

“Sư thúc!”

“Ta cũng đi!”

“Ta nữa.”

“Đừng ẩu tả.” Vân Dao quay đầu lại, ngăn cản người Càn Môn: “Cả đám đều bị thương, đi theo để liên lụy ta và Mộ Hàn Uyên à? Ở lại tông môn, điều tức dưỡng thương, xử lý hậu sự, chờ ta về.”

“…… Vâng.”

Các đệ tử Càn Môn ỉu xìu lùi bước.

Tiêu Cửu Tư chọn vài trưởng lão cảnh giới cao của cốc Cửu Tư, sau đó ngự kiếm khởi hành: “Ta không bị thương, cũng không có chuyện gì làm, ta đi cùng, tiểu sư thúc không trách tội chứ?”

Nể mặt cốc Cửu Tư dẫn người đến cứu viện đầu tiên, Vân Dao không muốn tranh cãi với Tiêu Cửu Tư nên bèn ngự kiếm rời đi.

“Tự đuổi theo.”

“……”

Mấy đạo kiếm khí vừa bay lên không trung trăm trượng, chưa rời khỏi địa giới Càn Môn thì đột nhiên thấy bảo quang chói mắt như thiểm điện phóng đến từ hướng tây bắc, thoáng cái đã đến gần đến trước mặt mọi người.

Các trưởng lão cốc Cửu Tư đều nghiêm mặt, cẩn thận khởi động linh cương hộ thân.

Chỉ có Vân Dao dẫn đầu khẽ giật mình, sau đó lập tức biến sắc, giơ tay phóng một luồng linh lực về phía bảo quang kia, chỉ thấy quang vĩ kéo dài của bảo quang bỗng dừng lại giữa không trung, như có linh tính cảm nhận, đổi hướng không đến Càn Môn nữa mà quay đầu lao về phía Vân Dao.

“Ầm ——”

Âm thanh xé gió cực lớn.

Nó vây quanh người Vân Dao.

Thứ trong bảo quang cuối cùng cũng hiện ra hình dáng thật.

“Đàn Mẫn Sinh?!” Một trưởng lão cốc Cửu Tư phía sau Tiêu Cửu Tư kinh ngạc kêu lên: “Đây chẳng phải là pháp khí chưa từng rời người của Hàn Uyên Tôn sao?”

“Pháp khí rời chủ, chẳng lẽ Mộ Hàn Uyên xảy ra chuyện gì đó rồi?”

“Không thể nào, linh quang linh tính của pháp khí hoàn toàn nguyên vẹn mà, không giống vừa trải qua biến cố tang chủ.”

“……”

Sắc mặt Vân Dao biến đổi, nàng nhấc tay áo lên, thu hồi đàn Mẫn Sinh và kiếm Long Ngâm trong đàn, sau đó bắt đầu điều khiển Nại Hà, nhanh chóng lao về phía tây bắc.

“Cốc chủ?” Trưởng lão phía sau do dự.

Tiêu Cửu Tư thu lại vẻ u ám trên hàng mày, hạ tay áo xuống: “Đuổi theo.”

“Vâng.”

Nhưng dọc đường phía tây bắc, băng qua vùng hoang dã, thôn làng, càng đi mọi người cốc Cửu Tư càng kinh hãi.

Bất kể là đồng hoang đất dã, hay là thôn trấn có người, dọc đường đều là thi thể của các đệ tử trưởng lão Phù Ngọc Cung.

Ban đầu bọn họ hỗn loạn chạy trốn, có người nhân cơ hội lẻn vào thôn làng ở ngã rẽ ven đường, chia đường với đám Bích Tiêu dẫn đầu, tìm kiếm đường sống —— Nhưng không ai trong số những kẻ này tránh được tử kiếp.

Có người ngự kiếm bỏ chạy, đầu thân chia lìa, rơi xuống thôn, máu bắn tung tóe, khiến thôn dân sợ đến mức co quắp.

Có người nấp trong thôn trấn phố xá sầm uất, bị một kiếm đâm xuyên não, thậm chí thần hồn Nguyên Anh cũng không kịp chạy mà vỡ tan nát. Dân cư sợ đến mức chạy khắp nơi, gà bay chó chạy.

Có người thành thật trốn trong nhà người dân, khi cầu xin thôn dân giúp mình che giấu, chưa kịp nói cảm ơn thì đã bị lưỡi kiếm đâm xuyên tim, nụ cười còn đọng trên khuôn mặt nhưng thi thể đã ngã rầm xuống đất. Đứa bé mới sinh trong nhà khóc ré lên, nông phụ thì ngất xỉu……

Suốt ngàn dặm, không ai thoát được.

Khắp nơi trong thôn làng đều là những tiếng la kinh hãi, như “ác quỷ đoạt mạng” “Tu La thanh trừng thế gian”, gieo rắc sự bàng hoàng khắp Tiên Vực.

Tiêu Cửu Tư phải huy động số lượng lớn đệ tử cốc Cửu Tư đến để trấn an bách tính thôn làng ven đường.

Càng đi về phía tây bắc, thi thể dần vơi bớt, nhưng gió tuyết càng lúc càng lạnh lẽo.

Lấy Vân Dao dẫn đầu, nàng trầm mặc không nói gì, thần sắc càng lúc càng tái nhợt, cúi đầu lần theo vết tích thi thể, thỉnh thoảng thay đổi phương hướng.

Cuối cùng khi nhìn thấy thi thể của thất cung chủ Nguyên Tùng Thanh, Vân Dao muốn lần nữa lên kiếm thì một vị trưởng lão của cốc Cửu Tư bỗng nói: “Nếu tu giả nhập ma, pháp bảo mới có thể tự ngắt liên hệ linh hồn.”

“——”

Kiếm Nại Hà chậm lại, Vân Dao liếc mắt, vẻ mặt lạnh băng: “Ngươi nói cái gì?”

Trưởng lão kia bị ánh mắt của Vân Dao chấn nhiếp, không dám nói thêm lời nào nữa mà lùi lại.

Chỉ là bên cạnh người nọ, Vạn trưởng lão của cốc Cửu Tư trầm giọng nói: “Người này tính tình tàn nhẫn độc ác, giết người giữa chốn đông người, không để ý tới ai, kiếm kiếm đoạt mạng, không chừa người sống, truy cùng diệt tận, chỉ muốn giết sạch —— Sư đệ ta đoán hắn nhập ma, có gì không đúng?”

Vân Dao lạnh lẽo nhìn ông ta: “Rốt cuộc là Vạn trưởng lão trách Mộ Hàn Uyên vì hắn giết bọn Phù Ngọc Cung đáng chết, hay là muốn đổ cái chết của Tiêu Trọng lên đầu hắn?”

“……!”

Nhắc đến Tiêu Trọng, sắc mặt của Vạn trưởng lão lập tức biến đổi, thảng thốt phẫn nộ nói: “Ngày ấy gương Thiên Chiếu tiên đoán, cả Tiên Vực đều thấy! Lúc đó tiểu sư thúc tổ phớt lờ, hôm nay thì sao?! Ma đầu gây họa cho thế gian, giết người như ngóe, chẳng phải đã ứng với tiên đoán của gương Thiên Chiếu hay sao!? Hay là muốn chờ đến sau này, khi giới Càn Nguyên thành núi thây biển máu, xương trắng ngút trời, cả hai cõi Tiên Ma đều bị ma đầu kia giết —— Đến lúc đó tiểu sư thúc tổ mới bằng lòng thừa nhận tiên đoán của gương Thiên Chiếu chính xác không sai tí nào?!!”

Sắc của Vân Dao xanh xao, vừa giận vừa sợ.

Giận, đương nhiên bởi vì những lời bất nghĩa mà thiên hạ muốn vùi dập Mộ Hàn Uyên, sợ, vì nàng vô thức nhớ đến kiếp trước.

Không.

Không được, không thể nào.

Nàng tin Mộ Hàn Uyên của kiếp này, những thay đổi của hắn mấy ngày qua, không chỉ nàng, mà các đệ tử Càn Môn cũng rõ như ban ngày, hắn sẽ không trở thành ma đầu khinh thường muôn dân trăm họ, xem mạng người chẳng ra gì như kiếp trước.

Hắn chắc chắn sẽ không.

“Ta biết Mộ Hàn Uyên và bọn Bích Tiêu đang ở đâu.”

Tiêu Cửu Tư nhận được tin tức, vẻ mặt đột nhiên hơi thay đổi, lo lắng nhìn về phía Vân Dao.

Va vào ánh mắt của Tiêu Cửu Tư, trái tim Vân Dao run rẩy: “…… Ở đâu?”

“Thành trì đứng đầu phía tây bắc của Tiên Vực, Thú Thành, Huyền Kiếm Tông gửi kiếm tấn xin viện trợ.” Ánh mắt của Tiêu Cửu Tư hơi tối xuống: “Kiếm tấn nói…… Mộ Hàn Uyên của Càn Môn nhập ma, trời giáng ma diễm, muốn đốt thành, giết người.”

“……!!”

Kiếm Nại Hà rít lên một tiếng vang dội, chở hình bóng đỏ rực bay vút đi.



“…… Số mệnh đã định.”

“Ta và ngươi, chính là kết thúc của Tam Thiên thế giới này.”

Trong bóng tối mênh mông vô tận, ma âm như lời nguyền số mệnh vang vọng bủa vây Mộ Hàn Uyên trong thức hải thần hồn.

Bầu trời phía trên Thú Thành, linh lực đỏ ngòm mênh mông cuồn cuộn ngưng tụ thành lưỡi gươm ánh sáng khổng lồ, mang theo sức mạnh hủy diệt trời đất, giáng xuống lồng ánh sáng bên dưới.

Mọi người trong Thú thành ngẩng đầu lên, nhìn hình bóng như mực trên bầu trời, như Ma Thần giáng thế.

Trong đôi mắt kinh hoàng đờ đẫn của bọn họ, tất cả ánh sáng và sinh cơ trong trời đất dường như đều bị lưỡi gươm ánh sáng đỏ tươi kia nuốt chửng.

Sau đó nó hơi chậm lại.

Như ảo giác của mọi người, lưỡi gươm huyết sắc khổng lồ như bị sức mạnh trời đất nào đó đông cứng lại trong giây lát.

Trên lưỡi gươm ánh sáng khổng lồ, linh lực màu trắng sữa bắt đầu từ đầu lưỡi gươm, hệt như mạng nhện lan ra, ánh sáng rực rỡ ôn hòa dịu dàng xuyên qua màu đỏ tươi, để lại hàng loạt vết nứt hào quang chói mắt trên lưỡi gươm.

Cùng lúc đó, bên dưới vòm trời nơi lưỡi gươm khổng lồ che phủ.

Vẻ hung ác cuối đuôi mắt của “Mộ Hàn Uyên” chưa tiêu, thì đã bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, hắn bỗng dưng giơ tay, sức mạnh Chung Yên xuyên vào hư ảnh hồn chủy trên lồng ngực ——

Nhưng vẫn chậm một nhịp.

Linh lực thánh khiết trên thanh dao găm ánh sáng như biển sao cô đọng kia từ từ lan khắp lồng ngực từng chút một, hệt như băng tuyết tan chảy.

Đồng thời, hình bóng thần hồn đang bị trấn áp trong bóng tối dừng đấu tranh hung hãn, vết đen trên dung nhan thanh cao tuấn mỹ và áo bào như tuyết của hắn bị xóa đi, lần nữa lộ rõ trong bóng tối.

Trong bóng đêm, Mộ Hàn Uyên mở mắt, thanh âm bình tĩnh vang vọng trong thần hồn hai người: “Hóa ra ta và ngươi chính là Chung Yên.”

“…… Nhưng thế thì sao?”

“Ta tin đạo Trời vô thường, nhưng không thừa nhận số mệnh không thể thay đổi.”

“Cho dù Chung Yên là số mệnh quyết định, ta cũng tuyệt đối không phục tùng —— Nếu ngươi đã nói rằng số mệnh khó thoát, vậy hãy gọi nó đến đuổi ta đi.”

“Kết cục chưa đến, trời do ta định.”

Ầm!

Hồn Chủy trên lồng ngực của “Mộ Hàn Uyên” hoàn toàn tan biến.

Thức hải trong mi tâm, thái cực sinh hắc bạch lưỡng nghi, đầu và đuôi nối liền, tạo thành một vòng tròn ——

Thần hồn thay thế, trời đất đảo ngược.

Lưỡi gươm khổng lồ đỏ ngòm cuối cùng đã bị sức mạnh trời đất chặn lại ngay trên lồng ánh sáng, vết nứt trắng tinh khôi chằng chịt trên lưỡi gươm, sau đó nương theo một tiếng vang kinh thiên, từng vết nứt vỡ tung ——

Lưỡi gươm khổng lồ nổ tung tóe, đất rung núi chuyển.

Từng mảnh của lưỡi gươm ánh sáng dấy lên từng ngọn ma diễm, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống lồng ánh sáng của Thú Thành, như ngọn lửa thiêu đốt thế gian đang bốc cháy.

Trên trời.

Áo choàng của Mộ Hàn Uyên xõa xuống, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, nhìn xuống thành trì rộng lớn và xa lạ bên dưới.

…… Mặc dù vừa rồi hắn không chứng kiến, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những gì “Mộ Hàn Uyên” kia làm.

Lúc này, đám ma diễm rơi vào chỗ hiểm của đám người gần nhất bị hắn cuốn đến vùng hoang dã không người cách đó trăm dặm, nhưng vẫn có một số không thể ngăn cản được, rơi xuống khu vực xung quanh thành trì.

Giữa thế lửa đốt trời, cả thành hỗn loạn kêu la thất thanh, quang trận không dám ngăn chặn nữa mà tự phá vỡ —— Đệ tử Huyền Kiếm Tông truyền lệnh bốn phía, bắt đầu điều khiển tiên thuyền và phi kiếm, đưa người trong thành đến nơi không có lửa bên ngoài thành.

Trên không, mực bào của Mộ Hàn Uyên lướt đi tạo thành tàn ảnh, đi thẳng vào Thú thành.

Văn Bất Ngôn lợi dụng sự hỗn loạn hỏa hoạn lúc nãy để trà trộn vào đám dân chúng trốn ra khỏi thành. Lúc này y đang loạng choạng ôm cánh tay cụt của mình, mắt thấy cửa thành chỉ còn cách vài trượng, lòng y vui mừng khôn xiết, chuẩn bị bước ra ngoài.

Chợt, cơ thể của y bị một sức mạnh vô hình cưỡng ép đình trệ giữa không trung.

Văn Bất Ngôn chỉ có thể cử động con ngươi, tròng mắt hoảng sợ đảo quanh, trông thấy mái tóc trắng như tuyết nhẹ nhàng đến bên cạnh mình.

Giọng điệu ôn hòa, như châu ngọc rơi xuống bàn.

“Văn cung chủ.”

Người mà trăm năm nay cùng y trò chuyện đánh cờ, nâng ly ngôn hoan, hiện tại khi khuôn mặt như trích tiên kia lọt vào tầm mắt y, chẳng khác gì ác quỷ Tu La đến đoạt mạng.



“Cứu…… ta……” Văn Bất Ngôn nặn ra một tiếng kêu gào thảm thiết từ cổ họng đẫm máu.

“Ngươi giết đệ tử trưởng lão của Càn Môn ta, tổng cộng ba mươi hai người.” Mộ Hàn Uyên bay đến trước người y, nhanh nhẹn xoay người lại, dưới hàng mi đen dài, đôi mắt của hắn ôn hòa như nước, lại hờ hững như băng: “Tội của ngươi, không thể tha.”

Dứt lời, Mộ Hàn Uyên vút qua, rời khỏi.

Khoảnh khắc bóng dáng của hắn biến mất khỏi cổng thành, trước ánh mắt kinh hãi của bách tính, ba mươi hai tơ máu không giống nhau đồng thời xuất hiện trên người Văn Bất Ngôn.

Ngay sau đó.

“…… Bùm.”

Như pháo hoa nổ tung.

Sau sự im lặng chết chóc.

“A a a a a a ——”

Tiếng hét chói tai xuyên qua ma diễm đốt thế gian, vang vọng khắp Thú thành.

Hai mươi nhịp thở sau.

Trưởng lão Phù Ngọc Cung trốn trong Thú thành, chỉ còn lại một người.

Ngũ cung chủ của Phù Ngọc Cung, Đoạn Tùng Nguyệt.

Đoạn Tùng Nguyệt run run rẩy rẩy di chuyển cơ thể của mình đến chân tường, ông ta vô thức liếc trưởng lão đồng môn chia năm xẻ bảy cách đó không xa phía sau Mộ Hàn Uyên, chỉ liếc một cái mà đã khiến ông ta toát mồ hôi, hoảng sợ thở sâu quay đầu lại.

“Ta ta ta…… ta chỉ giết một tiểu đệ tử……Trúc, Trúc Cơ kỳ…… Cho dù tiên minh muốn xử trí, cũng, cũng sẽ khoan dung…… Ngươi biết rõ, nếu ngươi giết ta…… chính là uổng, uổng phí……”

“Chỉ giết một người thôi à.” Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, nhìn người trước mặt đang co rúm người lại.

“Phải, phải, chỉ có một người!!”

Đoạn Tùng Nguyệt sợ đến mức lạc giọng: “Thật mà! Hắn bị người khác dùng làm lá chắn, nên tự đụng vào kiếm của ta!”

“Đáng tiếc.” Mộ Hàn Uyên xoay người lại.

Đoạn Tùng Nguyệt như trút được gánh nặng, mồ hôi đầm đìa dựa vào bức tường, không dám lên tiếng truy hỏi.

Nhưng ông ta chợt nghe thấy một câu.

Đó cũng chính là câu cuối cùng mà ông ta nghe được trên thế gian này ——

“Mạng của ngươi, vốn không xứng với hắn.”

“……!”

Một sợi tơ máu nhô lên từ giữa ấn đường của Đoạn Tùng Nguyệt, sau đó xé toạc ra.

“Bịch, bịch.”

Sau lưng vang lên hai tiếng rơi xuống đất.

Mộ Hàn Uyên vung ống tay áo lên ——

Một ngõ hẻm cách đó trăm trượng, một xà nhà bị lửa thiêu rơi xuống bị thổi bay sang khoảng đất trống bên cạnh.

Tiểu cô nương đang khóc được mẫu thân ôm lấy che dưới người.

Đợi một lát không thấy cột lửa kia rơi xuống, mẫu thân khựng lại trong sự hoảng sợ, ngơ ngác nhìn quanh, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Mẫu thân……” Tiểu cô nương kia khóc nức nở ngẩng đầu lên: “Con sợ.”

“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đưa con đi, chúng ta đi.”

Mộ Hàn Uyên đứng im tại chỗ một lúc lâu, ngón tay dưới ống tay áo chậm rãi nắm lại. Sau đó như phát hiện ra điều gì đó, hắn ngước mắt lên.

Bích Tiêu đang bay trên không, muốn chạy trốn.

“……”

Chút buồn bã trong đáy mắt Mộ Hàn Uyên phai nhạt, sương giá lạnh lẽo bao phủ mắt hắn.

Hắn bay vút lên, định đuổi theo.

Bỗng.

Trên bầu trời Thú Thành, chẳng biết từ lúc nào mà xuất hiện một tấm lưới vàng óng, đang phủ xuống hắn ——

“Ma đầu! Mau khoanh tay chịu trói!”

Tám góc của lưới vàng phảng phất như có thể che khuất cả bầu trời, mỗi góc là một vị trưởng lão Hợp Đạo cảnh của Huyền Kiếm Tông.

Hơn nữa lưới này vốn không phải lưới, mà là Kiếm Trận trấn tông của Huyền Kiếm Tông, mỗi một vệt kim quang nhìn như dây lưới, chạm vào thì kiếm quang sẽ cứa vào người.

Hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên không nhúc nhích, ngước mắt nhìn đám người Huyền Kiếm Tông: “Rút lui trong vòng ba nhịp thở, ta sẽ không đả thương ai, cũng không phá trận.”

“Mộ Hàn Uyên! Sao người dám coi trời bằng vung!?”

“Đừng lắm lời nữa, mau bắt hắn!”

“……”

Tấm lưới vàng óng như hóa thành kiếm quang khắp trời, che khuất bầu trời, giáng xuống.

Tay áo của Mộ Hàn Uyên buông thõng xuống, linh lực trắng sữa như tuyết tuyền tả lạc, cuối cùng từ từ ngưng tụ thành một thanh linh kiếm tơ máu kim văn.

Hắn vung tay lên.

“Ầm ——!”

Kim trận trên trời vỡ thành vô số hoa quang, người cầm kiếm lập trận ở tám hướng đều hộc máu, hoặc là bại lui khoảng mấy chục trượng, hoặc rơi thẳng xuống phế tích trong thành.

Còn Mộ Hàn Uyên thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

“…… Không ổn!”

Trưởng lão đứng đầu Huyền Kiếm Tông ôm ngực, ngẩng đầu lên trời gào lên.

Trên bầu trời.

Mộ Hàn Uyên đột ngột xuất hiện trước mặt Bích Tiêu đang nhếch nhác chạy thục mạng.

Quần áo của Bích Tiêu tơi tả, người đầy máu, râu ria xồm xoàm như rơm rác, từ lâu đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt khi xuất quan nửa tháng trước.

Nhìn thấy Mộ Hàn Uyên, trong mắt ông ta toát lên vẻ kinh hoàng và căm hận ghi lòng tạc dạ: “Nếu biết có ngày hôm nay……”

Mộ Hàn Uyên lười nghe chó sủa, hắn cụp mắt, bất chợt tiến tới, giơ tay bóp lấy chiếc cổ già cỗi như vỏ cây khô cằn của Bích Tiêu ——

“Càn Môn hôm nay, trên dưới mấy trăm mạng người, đều do một mình ngươi.”

“Ngươi nên chết thế nào đây?”

“Mộ Hàn Uyên!” Phía dưới, các trưởng lão Huyền Kiếm Tông tức giận hét lên: “Mau thả Bích Tiêu ra! Thù giữa hai người các ngươi, nên do tiên minh xử lý! Sao ngươi có thể muốn giết thì giết!!”

“……”

Mộ Hàn Uyên hờ hững nâng mắt lên, trong đáy mắt, hận ý dần ngưng tụ băng giá.

Hắn nhìn Bích Tiêu mặt mũi đỏ bừng: “Ta luôn nghĩ. Dù thế nào đi chăng nữa, cái chết của ngươi, cũng không thể rửa sạch huyết thù của Càn Môn ta.”

Bích Tiêu không giãy giụa được nên chỉ đành khàn giọng nguyền rủa: “Ngươi đã nhập ma, thiên hạ đều thấy! Hiện tại trên thế gian này, mọi người đều sợ ngươi, kinh ngươi, nghi ngươi, mắng ngươi —— Xem ngươi là ác quỷ Tu La! Ngươi sẽ chết thảm hơn bọn họ ngàn vạn lần!!”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên lạnh lẽo: “Thế thì sao. Hôm nay Phù Ngọc Cung, cả nhà chết sạch.”

“Ngươi dám giết ta!?”

Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khuôn mặt đỏ bừng đầy gân xanh của Bích Tiêu: “Không sai, Phù Ngọc Cung đều đã bị giết, cho nên hôm nay —— Ha…… Chỉ còn mình ta có thể chính danh giúp ngươi! Nếu ta cũng chết, ngươi sẽ mãi mãi là ma đầu gây họa cho thế gian! Chết trăm lần cũng không thể rửa sạch tội danh!”

“……”

Ngón tay của Mộ Hàn Uyên hơi khựng lại, hắn theo phản xạ cụp mắt xuống, nhìn tòa thành giữa biển lửa mênh mông ở bên dưới.

Hắn không bận tâm đến thanh danh của chính mình.

Nhưng Càn Môn, và cả sư tôn……

“Ha…… Ngươi cũng sợ à?!” Giọng của Bích Tiêu khàn khàn, bật cười điên loạn: “Ngươi thu nạp kim liên thánh vật thì sao, ngay cả đám sâu kiến Càn Môn cũng không nỡ buông bỏ, làm sao thành ma phi tiên!?”

“——”

Ngón tay của Mộ Hàn Uyên bỗng dưng siết chặt, bóp chặt cổ của Bích Tiêu.

Hận ý trong mắt hắn như băng sương: “Ngươi dám nhắc đến bọn họ.”

“Ngươi làm gì thế…… Ngươi……” Bích Tiêu cảm nhận được rằng sinh cơ của mình đã bị tơ huyết sắc cắn nuốt: “Nếu ngươi không muốn trở thành ma đầu bị muôn người thóa mạ, bị người đời đuổi giết…… Ngươi nên cầu xin ta đừng chết!”

Vừa dứt lời.

Phía chân trời, một tiếng kiếm rít bất thình lình vang lên, kèm theo một tiếng gọi lớn: “Mộ Hàn Uyên!”

“……”

Mộ Hàn Uyên kìm chế màu máu trong đáy mắt, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy một bóng người đỏ rực ở phương xa.

Đương nhiên Bích Tiêu cũng nghe thấy.

Trong chớp mắt, vẻ mặt của ông ta trở nên dữ tợn oán độc như ngạ quỷ: “Đúng rồi, không chỉ ngươi…… Còn có Vân Dao, chẳng phải cô ta muốn bảo vệ ngươi nhất sao? Cô ta cũng phải quỳ xuống cầu xin ta! Ta muốn cô ta quỳ trước mặt ta —— ……”

Tiếng gió đột nhiên im bặt.

Như có kẻ chạm vào vảy ngược của thiên địa.

Trên kiếm Nại Hà đang bay vút đến, sắc mặt Vân Dao biến đổi: “Đừng!!”

“Răng rắc.”

Nụ cười oán độc của Bích Tiêu cứng đờ trên khuôn mặt già nua.

Từ cổ họng trở xuống, từng tấc từng tấc vỡ vụn như mạng nhện.

Chỉ trong nháy mắt, tan thành mây khói, thần hồn không còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play