Đúng như lời đám tiên nhân trong Ngự Lệnh thần cung nói, nơi nhô lên trụ ánh sáng vàng óng thông thiên, chính là bên dưới chín tầng trời, Khởi Thủy thần cung.
Thần quang vô tận đang chiếu rọi khắp điện.
Trường bào vàng óng thêu đồ văn thần thú buông xuống từ bờ vai, mũ miện tượng trưng cho thân phận Thánh tôn vấn lên mái tóc dài, trâm cài vân văn hoa thụ chạm khắc tinh xảo xinh đẹp, tua rua tơ bạc buông xuống từ đầu trâm tựa như ánh sao rơi phủ lên mái tóc bồng bềnh như mây.
Trên thánh tọa, Vân Dao mở mắt ra, thần quang trong đáy mắt thu lại.
Giữa trán nàng, một con kim điệp sống động như thật đang chậm rãi ngưng ảnh.
Đứng đầu Tam Thánh, Thánh · Sơ quy vị.
Kim quang xán lạn trong đại điện bên trong Khởi Thủy thần cung dần tiêu tán, về lại tăm tối.
Trong bóng tối.
Có người kìm nén một tiếng ho khẽ.
Vân Dao bừng tỉnh.
Xuống khỏi thánh tọa, nàng xoay người chạy về phía sau ghế ngồi, nơi sâu trong bóng tối hỗn độn, nơi thần lực cũng không thể chiếu sáng: “Mộ Hàn Uyên!”
Vân Dao quỳ xuống, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống đất nọ.
Cảm giác ươn ướt, đặc dính dính vào tay, xung quanh đều tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Tim Vân Dao lập tức bị bóp chặt, chặt đến mức nàng không thể thở nổi.
Nàng luống cuống giơ tay, muốn châm lửa thần soi sáng vùng đất diệt vong bị sức mạnh Chung Yên cắn nuốt đến mức không một tia sáng nào có thể lọt qua này.
Nhưng chút ánh sáng ấy chưa kịp soi sáng đáy mắt của Vân Dao thì mắt nàng chợt bị một bàn tay vừa gian nan vừa dịu dàng che lại.
“Đừng nhìn……”
Nàng nghe giọng của hắn yếu ớt, cứ như cây hương bồ sắp bị gió thổi tan, thế mà khi nói chuyện với nàng, hắn vẫn cố hết sức mỉm cười.
“…… Đừng nhìn, xấu lắm.”
“Mộ Hàn Uyên, Mộ Hàn Uyên —— Chàng làm sao thế, chàng nói cho ta biết đi?” Vân Dao không kìm được chỉ muốn ôm người yếu ớt ngã xuống trong bóng tối trước mặt nàng vào lòng, trên người hắn có rất nhiều vết thương, máu đang tuôn ồ ạt ra ngoài, phảng phất như sắp chảy hết. Hắn thật nhẹ, nhẹ như một chiếc lông vũ, chẳng mấy chốc sẽ bị gió thổi bay.
Vân Dao hoảng hốt bất an, bàn tay cũng theo đó mà run bần bật.
Nàng muốn dùng thần lực giúp hắn cầm máu, nhưng lại nhớ ra đối với ma thân của người trước mặt, chỉ cần ở lại Tiên giới một ngày thì sẽ chịu thêm một ngày thiên phạt.
Tiên lực và thần lực, tất thảy mọi thứ ở tiên đình, đều là rượu độc trí mạng chầm chậm đối với hắn.
Nàng không thể làm được gì cả.
Vân Dao chỉ có thể vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng ôm chặt người trước mặt: “Mộ Hàn Uyên, ta phải làm sao đây?”
“Đừng sợ…… chỉ là phản phệ do ngăn chặn sức mạnh Chung Yên thôi.”
Giọng của Mộ Hàn Uyên yếu ớt nhưng lại chứa ý cười: “Chờ Sơ Thánh điện hạ của ta đại phát thánh uy, xóa sạch nó khỏi Tiên giới, ta sẽ ổn thôi.”
“Được, được……” Vân Dao cố nén nước mắt: “Ta biết rồi, ta biết rồi, chàng ở đây chờ ta, được không?”
“…… Ta luôn chờ nàng mà.”
Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại, tựa vào vai nàng, cong môi cười nhẹ.
Chỉ là trong khi cười, hắn hơi nhíu mày, như đang chịu đựng cơn đau khó có thể chịu đựng. Thần thái khi hắn nhíu mày, giống hệt thiếu niên tuấn tú cố chấp thuở xưa, người từng ngày ngày đêm đêm quanh quẩn trước cửa động phủ khi nàng bế quan.
Tà dương kéo dài bóng của hắn, đổ xuống dưới gốc Tuyết Tháng Tư đang lặng lẽ khô héo.
Bóng dáng của hắn càng lúc càng cao, thiếu niên đã trải qua rất nhiều giấc mơ dưới gốc cây ấy, nhưng sư tôn mà hắn chờ đợi vẫn mãi không ra ngoài.
“Ta sẽ luôn chờ, sư tôn……”
Vân Dao nén nước mắt, đỡ Mộ Hàn Uyên lên, dìu hắn dựa lưng vào chiếc giường ở phía sau.
Y phục của hắn ướt đẫm, lạnh buốt, Vân Dao không dám nghĩ tới dáng vẻ lúc này của hắn.
“Ở tiên đình…… ở tiên đình có trận Càn Khôn Hỗn Nguyên, chỉ cần tịnh hóa hủy diệt sức mạnh Chung Yên trong tiên đình, chàng nhất định sẽ ổn.” Vân Dao run giọng, gượng cười, giơ tay mơn trớn tóc mai của Mộ Hàn Uyên: “Chàng nhất định…… nhất định sẽ ổn.”
Giọng của Vân Dao run bần bật, nói xong nàng đứng dậy.
Chưa kịp quay đầu đi, nàng cảm nhận được một lực kéo nhẹ nhàng, không đáng kể, nắm lấy đuôi áo của nàng.
“Vân Dao……”
Đó là một tiếng gọi vô cùng không cam lòng, vô cùng không muốn, nhưng lại đong đầy khắc chế.
Vân Dao chôn chân tại chỗ.
Nhưng chưa kịp quay đầu lại, bên ngoài Khởi Thủy thần cung, vang lên tiếng tụng danh của các tiên nhân ——
“Bách Hoa thần cung, Ngu Chỉ Nguyệt, cầu kiến Sơ Thánh tôn!”
“Thanh Mộc thần cung, Lương Lan Phong, cầu kiến Sơ Thánh tôn!”
“Thiện Thủy thần cung, Ôn Nhược Hi, cầu kiến Sơ Thánh tôn!”
“……”
“Sức mạnh Chung Yên sắp hợp tụ, tiên đình khó giữ, Tam giới ngàn cân treo sợi tóc, Thánh tôn điện hạ!”
“Cung thỉnh Sơ Thánh tôn xuất sơn! Gột rửa sức mạnh Chung Yên, giải họa cho Tam giới!”
“Cung thỉnh Sơ Thánh tôn xuất sơn! Gột rửa sức mạnh Chung Yên, giải họa cho Tam giới!!”
“Cung thỉnh Sơ Thánh tôn xuất sơn! Gột rửa sức mạnh Chung Yên, giải họa cho Tam giới!!!”
Thần âm hoang mang lo sợ quanh quẩn khắp cung điện tĩnh mịch.
“……”
Những ngón tay đang níu lấy đuôi áo của nàng dần buông lỏng.
Vân Dao nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng vỡ vụn của người phía sau: “Chúc Sơ Thánh điện hạ, công thành, khải hoàn.”
“…… Được.”
Đôi đồng tử run rẩy của Vân Dao cứng nhắc nhìn ra ngoài điện.
Nàng bước từng bước ra ngoài.
Vân Dao không dám quay đầu lại.
Nàng là Thánh tôn của tiên đình, đứng đầu Tam Thánh, là chỗ dựa duy nhất của tiên đình để chống lại sức mạnh Chung Yên.
Nàng không thể có lòng riêng, nàng không thể bỏ mặc không màng đến muôn dân trăm họ.
…… Nàng không thể quay đầu lại.
Nàng sợ rằng nếu nhìn người ấy thêm một lần nữa, nàng sẽ không nỡ bỏ lại hắn một mình trong bóng tối vô biên vô tận này.
Không sao……
Mộ Hàn Uyên.
Không sao.
Trong đêm trường mãi mãi không thức tỉnh ấy, ở nơi tận cùng của bóng tối, nơi ấy sẽ là nơi an nghỉ của ta và chàng.
“…… Vân Dao.”
Trước khi nàng bước bước cuối cùng ra khỏi điện, trong bóng tối sau lưng nàng, người nọ tựa vào giường, chầm chậm chống mình đứng dậy.
Mộ Hàn Uyên đứng trong bóng tối, nhìn bóng hình hư ảo kim quang liên kết với hồn khế.
Trong bóng tối, máu chảy ra từ thất khiếu (*) của hắn.
(*) Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Như vết rạn trên ngọc vỡ.
Mộ Hàn Uyên mỉm cười nói khẽ.
“Sau khi chuyện này kết thúc.”
“Chúng ta, cùng về Càn Nguyên…… được không?”
“……”