Quyển 5: Tam Giới Chung Cục
(*) Xa xăm ngoảnh lại, cố nhân trường tuyệt: trích từ《Hạ tân lang · Biệt mậu gia thập nhị đệ》của Tân Khí Tật thời nhà Tống. ‘Trường tuyệt (长绝)’ nghĩa là vĩnh viễn đoạn tuyệt.
*****
“Mộ Hàn Uyên ——!!!!”
Một tiếng gọi khoan tim đục xương xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Vân Dao bật dậy từ trên giường.
Trước mắt tối đen như mực, hình ảnh cuối cùng đọng trong trí nhớ nàng là hố đen có thể nuốt chửng toàn bộ giới Càn Nguyên. Sau khi nó cắn nuốt sợi thần hồn cuối cùng của Mộ Hàn Uyên ác thì đột nhiên co lại thành một chấm nhỏ trong hư không.
Từ chấm nhỏ ấy bùng lên kim quang chứa sức mạnh vô song không thể kháng cự của Thiên Đạo, trong chớp mắt đã bao phủ nàng và Vãng Sinh Luân ——
Sau đó thì sao?
Nàng trở về Tiên giới rồi sao?
Vân Dao mờ mịt nhìn quanh, ôm chút hi vọng cuối cùng —— Tiên giới không nên có màn đêm như thế, chỉ cần chưa trở về, hố đen thời không sinh ra từ quy luật nhân quả chưa hoàn thành hiến tế bù.
Như thế, sợi thần hồn cuối cùng của Mộ Hàn Uyên vẫn chưa……
Vẫn chưa……
“Phựt.”
Một ngọn nến bùng lên giữa thần cung u nhã tĩnh mịch.
Bóng tối bị xua tan, ánh nến như hỏa điệp tung tăng, lan tỏa bay lượn khắp các ngọn đèn trong điện, mọi nơi bừng sáng, khiến cả cung điện chìm trong ánh nến lung linh ấm áp.
Nhưng Vân Dao lại sững sờ trên giường.
Nàng chỉ cảm thấy ánh nến chiếu lên người tại thời khắc này như lưỡi dao khoan tim đục xương, vô khổng bất nhập, khiến nàng đau đớn như bị lăng trì.
Bởi vì nàng nhận ra ——
Nơi này là cấm địa chủ cung của Tư Thiên Cung, là Khởi Thủy thần cung, là nơi nàng sống một mình suốt mấy vạn năm ở Tiên giới.
Nàng đang ở đây, có nghĩa là, có nghĩa là…… cuối cùng hố đen thời không đã cắn nuốt tế phẩm của nó.
Sợi thần hồn kia, không thể trở về nữa.
“……”
Cơn đau im ắng lan khắp lồng ngực.
Vân Dao từ từ cuộn người lại, giấu đi đôi mắt đỏ hoe, dựa trán lên đầu gối.
“Sư tôn.”
Bên cạnh đèn lồng kim loại đặt trên mặt đất, vạt áo trắng tinh nhẹ nhàng lướt qua.
Vân Dao cứng nhắc giương mắt lên, không dám xoay người, nhìn thẳng ra ngoài giường.
Cho đến khi hình bóng thanh thoát ấy từ tốn xuất hiện trong tầm mắt.
Ánh mắt nàng khẽ run, men theo vạt áo của người nọ, di chuyển lên mái tóc đen như mực, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt thanh nhã siêu việt ấy. Rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng lại có thể khiến người ta dễ dàng phân biệt được.
Hắn là Mộ Hàn Uyên.
Nhưng không phải Mộ Hàn Uyên kia.
“Hắn chết rồi, đúng không?” Vân Dao nghe thấy giọng mình khô khốc, lạc giọng, như khóc như cười: “…… Hắn sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Mộ Hàn Uyên lặng lẽ ngồi xuống giường.
Dưới tay áo trắng tinh khôi, duỗi ra cổ tay như bạch ngọc, ngón tay thanh tú của hắn nâng một bát trà thuốc, đưa đến trước mặt Vân Dao.
“Tâm trạng của sư tôn hao mòn quá độ, đây là trà thanh tâm ta pha cho sư tôn.”
“……”
Vân Dao nhìn trà thuốc nọ lên, trước mắt mơ hồ như hoa trong gương, trăng dưới nước.
[Uống hết.]
[Thanh Mộc lão nhi nấu, nếu ngươi nghi ngờ, ta sẽ đánh gãy tay chân của y, đưa y tới trước mặt ngươi nấu thuốc để ngươi yên tâm hơn?]
[Nếu không phải vì y giỏi tiên dược, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đi tìm y sao?]
[Uống hết thuốc, không được chừa lại dù chỉ là một giọt.]
[Dễ uống không.]
[Há miệng.]
[Tiên lực của bọn họ quá hỗn tạp, ngươi lại không cho ta tổn thương tính mạng của bọn họ, chỉ rút một chút thì có ích gì?]
[Ta đi tìm Kiếp đánh một trận, tiện thể rút một đạo tiên lực của y.]
[Nhìn cái gì, chuyên tâm vận khí.]
Trong ký ức thần hồn của tiểu tiên Vân Dao, hình bóng luôn hung ác lạnh lùng uể oải kia vừa trùng khớp vừa tách rời với người trước mặt.
Hắn ép nàng uống thuốc.
Hắn luôn nói những lời đầy cay nghiệt với nàng.
Hắn dù phải chịu thiên khiển cũng muốn hạ giới tìm vài viên đường mạch nha cho nàng.
Hắn chạy đi tìm Kiếp đánh nhau, thương tích đầy mình, chỉ để đổi lấy chút tiên lực có hại cho ma thân của hắn để kéo dài mạng sống và chữa thương cho nàng.
Hốc mắt Vân Dao dần ướt đẫm.
Nàng run giọng hỏi: “Hắn chết rồi, phải không?”
“…… Vâng.”
Mộ Hàn Uyên đặt chén trà thuốc, thứ được đặt trên một chiếc dĩa, xuống bàn, khóe mắt liếc xuống cổ tay trắng nõn như bạch ngọc lờ mờ tản ra sương đỏ hơi tanh, hắn kéo tay áo xuống, che lại.
Gần như tàn nhẫn, Mộ Hàn Uyên ngước đôi mắt trong veo lành lạnh không chút gợn sóng lên: “Hắn chết rồi, dù hắn chưa chết, Tam giới cũng không cho phép hắn sống.”
“Ta biết…… ta biết.”
Vân Dao thì thầm tự an ủi mình, mặc dù chẳng có ích gì. Nàng cảm thấy hình như mình đang bị nhốt trong khối Thiên Hàn Huyền Ngọc vạn năm không tan bên ngoài giới môn trên Cửu Trùng Thiên, lạnh đến mức cả người nàng phát run, vành mắt đỏ bừng.
Nàng thì thầm: “Ta biết sát nghiệt của hắn khó tiêu, tội của hắn không thể tha thứ, nhưng…… nhưng mà……”
Chưa nói hết câu thì Vân Dao đã nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Mộ Hàn Uyên nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm như vực sâu biển lớn, chan chứa vô số cảm xúc mênh mông ngất trời.
Hoài niệm, quyến luyến, không nỡ……
Nhưng cuối cùng, những cảm xúc ấy đều bị hắn áp chế.
Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng người, ôm Vân Dao vào lòng.
Cho đến khi tiếng nức nở của người trong lòng dần lắng xuống, Mộ Hàn Uyên mới bình tĩnh nói: “Nếu sư tôn muốn gặp hắn, thế thì ở trước mặt sư tôn, ta có thể là hắn.”
“Cái gì……?”
Vân Dao giật mình ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
“Trong Vãng Sinh Luân, ký ức của ta và hắn đã dung hợp, nếu sư tôn muốn giữ hắn lại, thì ta……”
“Im miệng.” Vân Dao hoàn hồn, giọng nói vẫn đọng lại nức nở và cáu kỉnh chưa tan.
Mộ Hàn Uyên cứ như không nghe thấy, giọng điệu vẫn ôn hòa dễ nghe: “Ta và hắn vốn dĩ là một người, muốn giả thành hắn, có lẽ hơi khó, nhưng ——”
Cuối cùng, Vân Dao tức giận đến mức không kìm chế nổi nên bèn giơ tay bịt chặt đôi môi mỏng gần ngay trước mắt.
Cả người Mộ Hàn Uyên bị nàng đẩy hơi ngả về phía sau, lãnh ngọc ngân quan trên đầu đụng vào cột giường góc cạnh cứng rắn.
Trong điện vang lên một tiếng động nhỏ, có lẽ đau lắm.
Nhưng người nọ chỉ cụp mắt nhìn khuôn mặt và ánh mắt giận dữ của Vân Dao, loáng thoáng một chút ý cười thanh lãnh mê hoặc.
“Dường như đây là lần đầu tiên ta thấy sư tôn khóc.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ hơi nóng bỏng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt hơi long lanh dưới ánh nến dưới khóe mắt nàng.
Hắn nghiền nát nó trong lòng bàn tay, cảm nhận sự ẩm ướt thấm vào da, như vô ý hỏi: “Nếu ngày ấy thần hồn tế hố đen thời không là ta, sư tôn cũng sẽ vì ta mà khóc như thế này sao?”
“——!”
Vân Dao tức vô cùng, nhìn ngón tay thon dài như ngọc của Mộ Hàn Uyên hơi gập lại ngay trước mắt mình.
Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức cắn một cái để trút giận.
Vân Dao cắn không hề nhẹ, đổi lấy một tiếng hừ của hắn, sau đó lập tức chuyển thành tiếng cười khẽ khàng khiến hầu kết nhấp nhô.
“……”
Vân Dao càng gắt gỏng hơn: “Ngươi còn cười nữa.”
“Sư tôn và hắn tình sâu nghĩa nặng, ta thì khác.”
Vân Dao nghi ngờ rằng, liệu bốn chữ “tình sâu nghĩa nặng” bị người nọ đặc biệt nhấn mạnh có phải ảo giác của mình không, thì chợt nghe Mộ Hàn Uyên nhàn nhạt nói tiếp câu tiếp theo.
“Nếu biết Chung Yên chết rồi, Tam giới đều sẽ vỗ tay hoan hô.”
“……”
Vân Dao nghẹn lời.
Tuy là sự thật, nhưng nghe vào lúc này……
Xưa nay Mộ Hàn Uyên thiện đối với chúng sinh luôn có lòng thương xót, tại sao duy chỉ đối với thần hồn ác lại không hợp lẽ thường như thế?
Nhưng sau một khắc, nhìn Mộ Hàn Uyên và ánh nến lung linh thắp sáng cả Khởi Thủy thần cung sau lưng hắn, cuối cùng Vân Dao cũng tìm ra điều khiến nàng cảm thấy kỳ lạ nhất.
“Chờ đã, rõ ràng ngươi chưa phi tiên, sao lại xuất hiện ở đây ——”
Vân Dao đột ngột dừng lại, nhớ lại cảnh mình ở dưới hố đen dưới vực Thiên Vẫn, vì ngăn hắn chịu chết mà đẩy hắn vào kim biện của Vãng Sinh Luân.
“…… Là Vãng Sinh Luân cuốn ngươi lên tiên đình sao?”
“Ta tưởng sư tôn cố ý.”
Mộ Hàn Uyên hơi nhướng mày: “Thì ra sư tôn chỉ muốn trở về tiên đình một mình, không có ý định dẫn ta theo?”
“Tiên đình đang trong thời buổi rối ren, đưa ngươi lên lúc này chỉ có hại chứ không có lợi cho ngươi.”
Vân Dao nói, bỗng nhớ đến câu hỏi của Mộ Cửu Thiên ở Dao Thành, trước khi nàng vào Ma Vực ——
[Nếu tương lai, muội có thể dẫn theo một người phi tiên, trong vạn vạn người của giới Càn Nguyên, muội chọn ai?]
Vân Dao: “……”
Cơ duyên xảo hợp, nàng hoàn toàn không có ý đó.
Song chưa kịp chột dạ với sư huynh ở hạ giới, Vân Dao bèn nhớ đến câu hỏi tiếp theo của Mộ Cửu Thiên lúc ấy.
[Vậy ta hỏi muội tiếp nhé, nếu không phi tiên được, thân táng Càn Nguyên, chọn một người cùng muội vào quan tài an giấc ngàn thu, hiện tại trong đầu muội nghĩ đến ai?]
“……”
[Chết cùng ta, được không, chúng ta cùng chết…… sư tôn.]
[Tội của ta vốn không thể tha thứ.]
[Sư tôn tiên cốt, xứng dữ thiên đồng thọ, vạn thế trường tồn.]
“……”
Ánh nến đong đưa, trong bóng tối lờ mờ, như ẩn hiện hình bóng bị hố đen cắn nuốt kia.
Sắc mặt của Vân Dao lại một lần nữa trở nên ảm đạm.
“Sư tôn?”
Tiếng gọi khe khẽ bên tai lại kéo tâm trí của Vân Dao trở về.
Nàng cố tự bình tĩnh lại, ngước mắt hỏi: “Hiện tại Tiên giới thế nào?”
“Hửm?” Dường như Mộ Hàn Uyên không hiểu ý nàng, ánh mắt thanh tịch nhìn lại nàng.