Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Cô

Chương 7 : Linh chi ? Đây là cây nấm mà


7 tháng

trướctiếp

“ Hoàng Cô nãi nãi, người là trưởng bối, người phải ăn trước thì chúng con mới dám động đũa, chúng con cũng là hài tử lễ phép. ” 

Tam Hoàng tử hơn mười tuổi đang theo phu tử học tập, những lễ tiết cũng rất được chú trọng, mà bản tính hắn vốn đã tương đối trầm ổn, nhiều khi cũng theo phu tử đi khắp nơi.

Tiểu Miên Miên nghe thấy thế mới chợt sực nhớ ra mình là trưởng bối, liền không khách khí vươn tay ra nắm lấy cái đùi gà, miệng nhỏ há to, cắn xuống một miếng.

Sau đó, tiểu gia hoả liền hiện ra vẻ hưởng thụ, nói : “ Ừm , ăn thật ngon , các ngươi mau ăn đi, nếu không Miên Miên sẽ ăn sạch hết đó. ” 

Đám người lúc này mới dám động đũa mà bắt đầu ăn. Nhìn thấy Hoàng Cô nãi nãi ăn ngon như vậy, các hoàng tử cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.

Sau khi cơm nước xong, Thái Thượng Hoàng liền đuổi những người còn lại trở về, trực tiếp dẫn tiểu Miên Miên đến viện tử của mình.

Tiểu Miên Miên còn quá nhỏ, ở một mình không an toàn, vẫn là đi theo Hoàng huynh là ông sẽ tương đối ổn thoả hơn, mình cũng có thể chiếu cố hoàng muội thật tốt.

Hoàng đế cùng hoàng hậu tất nhiên là không phản đối, chẳng qua vẫn đích thân đưa ông lão cùng hài tử trở về viện tử.

“ Miên Miên, ta vừa mới hỏi ngươi nhưng ngươi chưa trả lời ấy, sao cha ngươi không đưa ngươi trở về ? Hắn đi đâu rồi ? ” Thái Thượng Hoàng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lần nữa.

“ Cha sao ? Cha cùng mẫu thân đi du ngoạn rồi, lại không mang Miên Miên theo . Miên Miên rất tức giận. ” Tiểu gia hoả vừa vui vẻ vì được ăn đùi gà, nghe được Thái Thượng Hoàng nhắc đến cha của mình, liền không vui vẻ.

Nhìn thấy tiểu gia hoả đáng yêu l, Thái Thượng Hoàng, Hoàng đế cùng Hoàng hậu không nhịn được bật cười.

“ Tiểu thúc sao lại như vậy, không mang theo Miên Miên chơi đùa ? Vậy chúng ta liền không để ý bọn hắn, Hoàng huynh dẫn ngươi đi chơi. ” Thái Thượng Hoàng hớn hở dỗ dành tiểu gia hoả.

“ Ừm, Hoàng huynh là tốt nhất, Miên Miên thích nhất là Hoàng huynh, vì biểu đạt sự yêu thích đó, Miên Miên sẽ tặng cho Hoàng huynh một lễ vật. ” 

Miên Miên liền đưa tay vào cái túi nhỏ móc móc, tìm kiếm một hồi lâu, tiểu Miên Miên mới kinh hỉ lấy ra.

Thái Thượng Hoàng, Hoàng đế cùng Hoàng hậu nhìn thấy đồ vật trong tay tiểu Miên Miên, tròng mắt đều như muốn rơi xuống.

“ Đây là cái, cái gì ? Linh, linh chi sao ? ” Thái Thượng Hoàng tràn đầy kinh ngạc, không nhịn được mà xoa xoa hai mắt, sau đó lặng lẽ nhìn cái túi nhỏ bên hong của Miên Miên.

Cái túi nhỏ như vậy, bên trong sao có thể lại chứa nhiều như vậy ? Càng không tưởng tượng được là cái túi nhìn như rất nhẹ kia, căn bản không nhìn ra bên trong lại chắu nhiều đố.

Đồng dạng mang theo hiếu kì còn có Hoàng đế cùng Hoàng hậu, hai người đều nhìn kĩ cái túi của Miên Miên.

Thật muốn nhìn xem bên trong cái túi còn có vật gì tốt ! 

“ Linh chi ? Cái gì là linh chi ? Cái này sao ? ” Tiểu Miên Miên tràn đầy dấu chấm hỏi, nhìn cây linh chi huyết hồng trong tay.

“ Đây không phải là linh chi ! Mẫu thân nói, cây này là cây nấm nha, chẳng qua Miên Miên không thích ăn, không thể ăn. ”

Thái Thượng Hoàng : ….

Cho nên đây mới là lý do chân chính ngươi đem linh chi cho ta ? Bởi vì không thích, cho nên dứt khoát tặng người khác cho đỡ chiếm chỗ .

Khoé miệng Thái Thượng Hoàng giựt một cái, nhưng mà vẫn vui vẻ nhận lấy linh chi, trong lòng càng nghĩ đến : Muội muội, ngươi có thể thích Hoàng huynh nhiều hơn được không, ngươi không muốn , không thích cái nào liền cho Hoàng huynh, Hoàng huynh rất thích.

Hoàng đế cũng nghĩ giống như vậy, thế là không có mặt mũi mà nói ra : “ Tiểu Hoàng Cô, cây nấm này người không thích sao ? Còn có hay không ? Người không thích cũng có thể cho ta, ta thích. ” 

Thái Thượng Hoàng rất không vui, vỗ vào ót Hoàng đế một cái : “ Ngươi còn có uy nghiêm của Hoàng đế hay không ? Cái gì ngươi đều muốn, đi nhanh lên một chút, đừng ở đây chướng mắt. ” 

“ Phụ hoàng, người đừng đập vào ót ta như hồi còn bé được không ? Tốt xấu gì ta cũng là Hoàng đế, nhất quốc chi quân. Nếu để người khác nhìn thấy, thì mặt mũi ta biết để đâu. ” 

Thái Thượng Hoàng nhìn dáng vẻ ủy khuất của Hoàng đế, muốn tiếp tục mắng thêm hai câu, nhưng mà hắn một thân long bào, lại nhìn thấy hoàng hậu đang cúi đầu đứng bên cạnh, vẫn là không mắng.

“ Đi, Miên Miên, chúng ta đi về nghỉ, ngày mai mang ngươi đi dạo hoàng cung. ” Thái Thượng Hoàng dẫn tay tiểu Miên Miên trở về .

“ Cháu lớn, cháu dâu, ngủ ngon, mai gặp lại. ” Tiểu Miên Miên không quên quay đầu vẫy vẫy tay với Hoàng đế cùng Hoàng hậu, sau đó mới nhún nhảy theo Thái Thượng Hoàng trở về viện tử.

Hoàng đế cùng hoàng hậu cùng vẫy vẫy tay, một giọng nói ngủ ngon.

Hoàng đế quay đầu lại thấy Hoàng hậu cẩn thận từng li từng tí nhìn mình, có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói : “ Ha ha, phụ hoàng đúng là càng già càng dẻo dai, khí lực đánh người vẫn y như vậy, vẫn là cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc. ” 

Hoàng hậu lập tức bị chọc cười, xua tan đi cảm giác lo lắng : “ Hoàng thượng lớn như vậy nhưng mà cũng là hài tử của Thái Thượng Hoàng hay sao ? Phụ thân giáo huấn nhi tử là chuyện bình thường. ” 

Hoàng đế : …

Nhưng trẫm là Hoàng đế, ngươi gặp qua Hoàng đế nào tùy tiện liền bị gõ cái ót hay chưa ?

Mình là người duy nhất không có uy nghiêm của Hoàng đế.

Trường thọ cung, nơi ở của Thái Thượng Hoàng, nơi ở vô cũng lớn, là viện tử rất tốt.

Hôm nay, trường thọ cung nghênh đón một vị khách nhỏ, cũng là vị khách tôn quý nhất, toàn bộ trường thọ cung từ trên xuống dưới đều khẩn trương chuẩn bị nghênh đón.

Tiểu Miên Miên líu lo trò chuyện cùng Thái Thượng Hoàng, bước chân vừa mới bước vào cửa liền nghe được âm thanh chỉnh tề : “ Thỉnh an tiểu Hoàng Cô. ” 

Tiểu Miên Miên bị doạ đến sững sờ, lúc lấy lại tinh thần thì thấy hai hàng người đứng hai bên, cung kính hành lễ.

“ Tốt, ta là tiểu Miên Miên. ” 

Tiểu gia hoả dáng vẻ khả ái, quơ quơ bàn tay nhỏ, cười đến ngọt ngào, cung nhân lần đầu tiên được gặp đều yêu thích vị tiểu Hoàng Cô này.

“ Ha ha, Miên Miên, những người nay về sau đều sẽ hầu hạ ngươi. ” Thái Thượng Hoàng cười vui vẻ nói.

“ Hầu hạ ? Miên Miên không cần người hầu hạ, mẫu thân nói, tiểu hài tử từ nhỏ phải độc lập, không thể ỷ lại người khác , nếu không sẽ rất vô dụng. ” Tiểu Miên Miên chững chạc đàng hoàng nói chuyện, ngược lại lại khiến những cung nhân ở đây lau mắt mà nhìn.

Bọn họ tưởng vị tiểu Hoàng Cô này giống các hoàng tử khác, từ nhỏ đã quen được hầu hạ, cách người liền không thể làm được gì.

Lại không nghĩ rằng vị tiểu Hoàng Cô biết điều hiểu chuyện như vậy, một chút cũng không ương ngạnh giống như tưởng tượng của họ.

“ Được rồi, chẳng qua Miên Miên còn nhỏ, có một số việc làm không được, cho nên vẫn cần có người hầu hạ , hỗ trợ đúng không ? ” Thái Thượng Hoàng dụ dỗ nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp