[19]
Còn nóng không?
Dĩ nhiên là không còn nóng nữa rồi.
Bên ngoài thì hết nóng nhưng trái tim tôi lại nóng lên, là vì hành động của Châu Thư Bạch.
Tôi giả vờ cố tỏ ra bình tĩnh:「Ổn rồi, không còn thấy nóng nữa.」
Châu Thư Bạch gật đầu:「Vậy cậu ngủ tiếp đi.」
Do tò mò, tôi hỏi:「Còn cậu thì sao, không định nghỉ trưa à?」
Cậu ấy lắc đầu, không đáp.
Tôi cố gắng thăm dò, muốn để cậu tự mình thừa nhận cậu thích tôi:「Thế thì tại sao cậu lại quạt cho tớ?」
「Vì trời nóng.」
「Sao cậu không quạt cho những người khác?」
「Vì họ không cần tớ.」
「Thế là tớ cần cậu đúng không?」
「Cậu không cần nữa hả?」
Thấy Châu Thư Bạch quay người lại, không thèm để ý đến tôi nữa, tôi bèn chụp lấy cánh tay của cậu, mặt dày mỉm cười.
「Cần chứ, cần chứ.」
Giờ thì hay rồi.
Do cảm xúc bị kích động nên tôi đã để lộ rằng mình thích cậu ấy rồi.
[20]
Châu Thư Bạch tiếp tục quạt cho tôi, cũng nhờ có cậu ấy mà giờ nghỉ trưa tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Suốt cả buổi chiều tinh thần phấn chấn hẳn.
Trước tiết học cuối cùng buổi chiều, cô bạn thân của tôi háo hức từ ngoài hành lang chạy vào lớp.
「Lớp bên cạnh có một cậu bạn đẹp trai vừa chuyển đến.」
「Hả, đẹp trai thật không.」
Đối với mấy chuyện này tôi không có hứng thú.
Bởi vì tôi cảm thấy, cho dù có đẹp trai cách mấy thì cũng không thể nào đẹp trai hơn Châu Thư Bạch của tôi được.
「Cậu đi xem với tớ là sẽ biết ngay ấy mà.」
Còn chưa kịp phản ứng gì thì cô ấy đã kéo tôi chạy về hướng cửa, suýt chút nữa thì đã đụng trúng Châu Thư Bạch, người cách đây không lâu vừa giúp tôi đi lấy nước nóng rồi quay về lại lớp.
Châu Thư Bạch phản ứng rất nhanh, vội vàng tránh sang một bên, nếu không thì tôi đã bị nước nóng đổ vào người rồi.
「Đi đâu mà vội vậy?」
Cô bạn thân của tôi nhanh miệng đáp:「Sang lớp bên ngắm trai đẹp.」
Tôi - người đã không kịp ngăn cô ấy lại:...
Vẻ mặt của Châu Thư Bạch lạnh lùng, đặt ly nước vào tay tôi rồi không nói gì mà quay trở lại chỗ ngồi.
Tôi quay sang nhìn cô bạn thân với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Cô ấy vỗ vỗ vai tôi, nói:「Vui lên đi, tên đấy đang ghen đó.」
Tôi khóc không ra nước mắt:「Nhưng điều kiện tiên quyết của ghen là cậu ấy phải tức giận đã.」
[21]
Cô bạn thân của tôi vẫn nhất quyết muốn đi ngắm trai đẹp tôi một sống hai chết không chịu đi, cố gắng trốn khỏi cô ấy, cầm ly nước quay về lại chỗ ngồi của mình.
Châu Thư Bạch đang cúi đầu, dường như đang tập trung đọc sách.
Tôi tiến lại gần cậu, quan sát một lúc lâu nhưng phát hiện ra cậu ấy không hề lật sang trang tiếp theo.
Dường như Châu Thư Bạch đang ngẩn người, lại còn không nhận ra sự xuất hiện của tôi.
Tôi hắng giọng ho mấy cái, cậu ấy vội vàng lật sang mấy trang sách liền.
「Đã ngắm trai đẹp xong chưa?」, cậu hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
「Đẹp trai không?」
Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc rồi đáp lại:「Cũng không tệ.」
Thấy sắc mặt của Châu Thư Bạch càng lạnh hơn, tôi vội nói thêm một câu:「Nhưng mà không đẹp trai bằng cậu」
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt của cậu mới thả lỏng đi nhiều.
[22]
Sau lần này tôi không dám đi nhìn cậu bạn đẹp trai trong truyền thuyết ở lớp bên nữa.
Nhưng chỉ qua hôm sau thôi, người ta đã tự mình tìm đến trước cửa lớp chúng tôi rồi.
Lúc này tôi và cô bạn thân đang ăn bánh thủ trảo* (手抓饼), trên miệng dính đầy dầu.
[Tui tra trên Google thì nhìn nó giống bánh crepe mặn -_-]
Cậu ta đứng trước cửa lớp nói chuyện với Vương Nam lớp chúng tôi.
Tôi liếc nhìn thoáng qua, nhan sắc của cậu bạn này cũng bình thường, lại không đẹp trai bằng Châu Thư Bạch.
Cô bạn thân của tôi lau miệng, ghé sát bên tai tôi nói nhỏ:「Hình như Vương Nam và cậu bạn đẹp trai này là bạn.」
Tôi lại ngước mắt nhìn về phía hai người đang đứng trước cửa lớp, chỉ là lần này vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu bạn kia.
Dưới ánh mắt thăm dò của cậu ta, tôi nhanh chóng cúi đầu cắn thêm mấy miếng bánh nữa cho đỡ ngượng.
「Sao để ý đến người ta quá vậy, cậu thích cậu ta à?」
Cô bạn thân của tôi lập tức lắc đầu phủ nhận:「Cậu ta không phải mẫu người của tớ, chỉ là vì có hơi tò mò thôi.」
[23]
Kể từ sau hôm đó, chỉ cần đến lúc tan học, không biết là do vô tình hay cố ý mà cậu bạn đẹp trai kia luôn đứng ở hành lang giữa hai lớp, chăm chú nhìn vào lớp chúng tôi như đang chờ đợi gì đó.
Tôi nghĩ cậu ta đến tìm Vương Nam, nhưng chỉ thi thoảng Vương Nam mới ra ngoài nói chuyện đôi ba câu với cậu bạn kia.
Cô bạn thân và tôi đoán già đoán non, có thể là cậu ta muốn gặp người khác.
Sau đó Vương Nam do không chịu nổi việc suốt ngày bị cậu bạn kia nhìn chăm chăm nên đã đứng trước cửa, lớn tiếng trêu chọc:「Tôn Nhiên, cậu thích ai trong lớp tôi? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp cậu theo đuổi người đó. Chứ ngày nào cậu cũng sang đây nhìn người ta thì có ích gì chứ.」
Nghe xong, cô bạn thân của tôi nhướng mày, nói: 「Nhìn đi, tớ đã đoán đúng mà.」
Tôi đang nghiên cứu đề Toán mà Châu Thư Bạch đã giao cho, không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ đáp qua loa lấy lệ:「Ừ, ừ. Cậu thông minh nhất.」
[24]
Thành tích môn Toán của tôi rất kém, nếu muốn đạt kết quả cao hơn trong kỳ thi tuyển sinh Đại học sắp tới thì bắt buộc phải học bù lại những lỗ hổng kiến thức.
Và thế là vì tư lợi cho bản thân mà tôi mặt dày tìm đến Châu Thư Bạch, người luôn đạt điểm số tuyệt đối môn Toán, nhờ cậu ấy dạy một lớp bổ túc cho tôi.
Châu Thư Bạch nhanh chóng đồng ý, nhưng đồng thời cũng rất nghiêm khắc, sau mỗi buổi học đều sẽ giao một số bài tập để tôi làm.
Nếu như tôi giải đúng, phần thưởng tôi nhận được sẽ là hai thanh chocolate.
Còn nếu như làm sai, cậu sẽ tiếp tục giảng bài cho đến khi tôi biết cách làm bài mới thôi.
Cậu ấy sẽ thất vọng, nhưng tôi không muốn khiến cậu phải thất vọng chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT