Khi Sơ Tinh lên bốn tuổi, cậu vẫn chưa hiểu thế nào là sự chia ly.

Nhưng đến buổi sáng hôm ấy, mẹ bê theo một túi nhỏ, bước ra khỏi nhà dưới ánh nắng nhạt nhòa. Sơ Tinh ôm con gấu bông rồi chạy theo, dấp chân ở ngã ba nhỏ, đối diện với ánh mắt mẹ ngoảnh lại cười yếu xìa: “Sơ Tinh, ngoan nhé.”

Câu nói với theo ngắn ngủi. Rồi mẹ rời đi, không quay lại nữa.

Khi đôi dép lê đã sớm sờn cũ nhỏ biến mất dần, Sơ Tinh chóng tay dậy, đứng ở đó, ôm chặt con gấu đã cũ, đôi mắt đậm nước, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Năm Sơ Tinh tám tuổi, cha mẹ chính thức ly hôn. Cái tên trên giấy tờ ly hôn là dấu ấn cho một đoạn đường khác.

Cha của cậu, một người đàn ông ít nói, luôn im lặng nhưng giấu vẹn trong ánh mắt là tình thương vô bờ, đã ôm hai anh em Sơ Tinh về sống cùng ông bà nội.

Căn nhà nhỏ ở trong đồng, mùi đất và mùi cánh đồng bay vài, tứa ra khắp sân. Cánh đồng mỗi sáng xám xịt, lạnh buốt đến những bước chân nhỏ của Sơ Tinh cũng run run.

Nhưng cứ tối về nhìn thấy cha ở đó, lụm lặt từng nhành câu khô đốt một đóng lửa nhỏ, đang cười ít ỏi với cậu, tim Sơ Tinh lại ấm lại.

Không được bao lâu thì cha đi làm, vì nhà túng thiếu còn phải lo cho cả cậu và em trai 6 tuổi.

Khi cậu lên lớp 5, cha về nhà. Cái khoảnh khắc đó như ánh dương phá tan những đêm dài trống vắng. Cha ôm lấy cậu ôn tồn nói: "Từ nay, cha sẽ không đi xa nữa," câu nói ấy đã khắc vào tim cậu, trở thành nguồn an ủi duy nhất.

Sơ Tinh không hỏi mỉm cười, cái đầm chân nhỏ xông đến ôm chặt cha, đôi tay gầy guộc cứ siết chặt lấy vạt áo cha, như sợ rằng chỉ cần buông ra là sẽ mất.

Nhưng khi yêu thương đến qua nhanh cũng mang theo những sự thật đau lòng khác.

Cha đang giấu một nổi buồn khác.

Chủ nhật đầu tiên sau khi cha trở về, chuyện cha giấu bệnh đã bị lộ. Cha lại bắt đầu đi, âm thầm chờ mong bóng dáng cao lớn đi khuất sau con ngỏ.

Mỗi lần cha đi là mỗi lần Sơ Tinh ngồi mãi, ngồi đến khi trời tối đen, ngồi đến khi nước mắt lạnh lẽ trên má.

Nhưng Sơ Tinh khi đó vẫn chưa biết rằng, sự chờ đợi đó lại ẩn chứa nột nổi đau dai dẳng.

Màn đêm dài mở ra những dấu chấm đầu tiên của một cuộc đời mất mát.

Và trong cái nhớ nhung, cái cố chấp của một đứa trẻ, đã bắt đầu một hành trình không bao giờ quên được.

 

Năm lớp 6, lần đầu tiên Sơ Tinh nghe ông bà nội cãi nhau lớn tiếng.

“Tiền đâu mà lo hoài được? Bệnh đó... bác sĩ cũng bó tay rồi, giờ chỉ còn trời thương thôi!”

Tiếng bà nội nghẹn ngào, còn ông nội thì đập mạnh tay xuống bàn, buông ra những tiếng thở dài nặng nề.

Sơ Tinh trốn sau cánh cửa, tay nắm chặt vạt áo, lòng run lên.

Cậu mơ hồ nhận ra có điều gì đó rất xấu đang xảy ra.

Những ngày sau đó, cha càng đi nhiều hơn.

Những chiếc vali nhỏ, những lần vẫy tay gượng gạo, những câu "ở nhà ngoan nhé", và bóng dáng cha lẫn vào trong những chuyến xe chạy dài, trở thành vết xước trong ký ức non nớt của cậu.

Mỗi lần cha đi, Sơ Tinh lại chui vào góc cửa sổ, ôm chặt gấu bông, nhìn theo mãi cho tới khi ánh đèn đuôi xe chìm khuất trong bóng đêm.

Rồi cậu lại bật khóc.

Cậu không hiểu sao nước mắt cứ chảy mãi, tại sao cha không ở lại với mình, tại sao mỗi lần chạm đến hơi ấm lại lập tức bị kéo ra xa như thế?.

Lên lớp 7, Sơ Tinh bắt đầu có những người bạn trên mạng.

Mai Anh - cô bạn lớn hơn cậu hai tuổi, đã vô tình bước vào thế giới nhỏ bé của Sơ Tinh bằng những câu chuyện ngây ngô và những lời an ủi giản đơn.

Và thông qua Mai Anh, cậu biết đến một cái tên khác: Lưu Phong.

Người con trai ấy, ngay lần đầu gặp đã chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp nào cho Sơ Tinh. Cãi nhau, trêu chọc, thậm chí là những trận "khẩu chiến" không hồi kết qua màn hình.

Thế nhưng, bằng một cách kỳ lạ nào đó, Lưu Phong dần dần xuất hiện trong cuộc sống của cậu nhiều hơn, chen vào những khoảng trống đang loang lổ của trái tim cậu.

Trong khi đó, bệnh tình của cha ngày một xấu đi.

Những buổi khám dài đăng đẳng, những đơn thuốc chất cao như núi, những tiếng thở dài nén lại trong đêm.

Và rồi, dịch bệnh bùng phát.

Cả thế giới như bị khóa chặt trong một chiếc hộp lạnh lẽo.

Cha không còn có thể đi khám định kỳ.

Nhưng với Sơ Tinh, những ngày ấy lại trở thành khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Cha ở nhà.

Cha nấu cơm, cha dắt cậu đi dạo quanh xóm, cha ngồi nghe cậu kể về những nhân vật game mà cậu thích.

Dù khuôn mặt cha đã bắt đầu hốc hác, dù tiếng ho đứt quãng ngày một nhiều, nhưng ánh mắt cha vẫn dịu dàng như thế. 

Ánh mắt của tình yêu thương vô điều kiện.

..

Mùa hè năm ấy, khi dịch bệnh dần lui, phố phường bắt đầu náo nhiệt trở lại, cuộc sống tưởng như đang dần hồi sinh.

Thế nhưng trong nhà của Sơ Tinh, một ngọn đèn ấm áp lại chầm chậm tàn lụi.

Cha đi khám lại, lần này trở về, mang theo làn gió buốt lạnh mà cậu chưa từng cảm nhận rõ ràng đến thế.

Bà nội không còn giấu giếm nữa.

Họ bảo cậu rằng, bệnh cha đã di căn.

Rằng thời gian bên cha chẳng còn lại bao lâu nữa.

Sơ Tinh đứng trước cửa phòng, tay bấu chặt vào thành cửa, khớp ngón tay trắng bệch.

Cha cậu, người đàn ông vẫn thường cười xòa vỗ đầu cậu, giờ đây ở đó, gầy guộc như một cái bóng.

Ánh mắt cha vẫn hiền như vậy, nhưng trong đó đã thêm vô vàn sự mỏi mệt.

Cậu không dám bước vào.

Sợ rằng nếu tới gần, sợi dây mong manh níu giữ cha lại với thế gian này sẽ đứt mất.

Mỗi lần cha đi chữa bệnh, cậu đều trốn sau cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng cha khuất dần xa, không ai biết cậu đã âm thầm đem hình bóng đó khắc sâu vào trong tâm trí. 

Cậu từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình không khóc, chỉ cần mình mạnh mẽ, cha sẽ quay về nhanh thôi.

Nhưng lần này, sự thật phũ phàng đã ép cậu phải lớn lên trong một đêm.

Những tháng ngày sau đó, nhà cậu không còn những tiếng cười rộn vang nữa.

Chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp, tiếng thuốc đổ ra ly, và những tiếng rên khẽ trong đêm khuya.

Cha nằm đó, ngày một yếu đi.

Có hôm, trời oi bức đến mức hoa lá cũng ủ rũ, cậu bị say nắng, thầy bảo cậu gọi người nhà đến đón, cậu liền nghĩ ngay đến cha. 

Cha đến đón cậu, trên đường về ghé tiệm mua cho cậu bốn lần thuốc.

Cậu ngồi sau lưng cha cảm nhận từng luồng gió nhẹ thỏi qua

Cha bỗng gọi cậu , giọng trầm thấp như tan ra giữa nắng hè:

“Nếu sau này, con thấy trong mình không khoẻ, thì xin thầy nghỉ một hôm. Nếu cha không còn thì ai đưa con về?”

Sơ Tinh cắn chặt môi, chỉ biết gật đầu thật mạnh.

Cậu không dám nói, vì sợ mở miệng ra sẽ òa khóc mất.

Lại một lần nữa cha nhập viện, ngày cha xuất viện, bà nội vội vã thuê xe chở về.

Không phải vì cha đã khỏe, mà vì bệnh viện từ chối nhận thêm những trường hợp không còn hy vọng.

Cha nằm trên giường, gầy đến mức mỗi lần cậu chạm tay vào đều sợ làm cha đau.

Sơ Tinh trốn vào bếp suốt cả buổi nước mắt đã sớm thấm ướt vạt áo.

Khi cuối cùng lấy hết can đảm bước ra, cậu thấy cha đưa tay về phía mình, liền run rẩy nắm lấy.

Đó là lần thứ hai trong đời cậu thấy cha khóc.

“Tinh Tinh... lại đây với cha...”

Giọng cha như gió thoảng, nhưng trong đó đầy ắp yêu thương và luyến tiếc.

Những ngày sau đó, cha không còn ăn uống được nữa.

Mỗi sáng, thói quen của Sơ Tinh là chạy ra giường cha đầu tiên, chỉ để chắc chắn rằng cha vẫn còn đó, vẫn thở, vẫn mỉm cười dịu dàng.

Thuốc giảm đau mỗi giờ một lần, thuốc bắc hai giờ một chén, mỗi lần bơm thuốc xong cha đều chìm giấc ngủ, vì tác dụng của thuốc sau khi ngủ cha không còn cảm thấy đau nữa, không biết những hôm đó cha mơ thấy gì mà cha đã cười rất vui vẻ. Có mơ thấy con không?

Ngày 27/2/2023, cha không muốn uống thuốc.

Ngày 28/2, thuốc hêt rồi, lại đến những thuốc mới, cha đã không trụ được nữa rồi nhưng cha vẫn uống cho cậu an tâm.

Rồi đến 1/4, một sáng sớm nắng đẹp kỳ lạ, Sơ Tinh tỉnh dậy như mọi ngày, chạy ra giường cha.

Nhưng hôm nay, ngoài bà nội còn có thêm cô, chú đứng ở bên.

Trong lòng cậu bỗng dâng lên một dự cảm lạnh buốt.

Khi mang giày chuẩn bị đi học, cậu quay lại nhìn.

Câu thấy cha cũng đang nhìn cậu và em trai, cha nhìn rất lâu rất lâu, ánh mắt như muốn khắc ghi hình ảnh hai đứa thật sâu vào lòng.

Mười phút sau khi vào trường, điện thoại trong túi cậu rung lên.

Giọng bên kia máy run run: “Sơ Tinh... về đi con... cha... cha mất rồi...”

Thế giới như sụp đổ.

Cậu đứng chết lặng giữa trường học, gió thổi qua khiến cơ thể nhỏ bé càng run rẩy.

Cậu không biết mình đã đi tìm em trai ra sao, chỉ nhớ cơn gió lạnh hôm ấy như cào xé từng lớp da thịt.

Trên đường về, những ký ức về cha ùa về như lũ cuốn.

Và lần đầu tiên, cậu khóc nấc lên giữa phố đông người.

Về tới nhà cậu thật sự không trụ nổi nữa rồi, cạu quỳ xuống nền gạch lạnh, cố gắng lê thân mình tìm cha, Sơ Tinh nhìn thân thể lạnh ngắt nằm kia, nước mắt không ngừng rơi.

Đêm đó, cậu được ở cạnh cha.

Chỉ muốn gần cha thêm chút nữa.

Chút nữa thôi. Nhưng mà, đây là lần đầu cậu cảm thấy cha rất gần nhưng cũng rất xa. Cậu muốn nắm tau cha, muốn ôm cha nhưng không thể nữa. 

Trước mặt cậu bấy giờ chỉ còn lại một hộp gỗ lạnh lẽ, đựng cả thế giới của cậu vào trong đấy.

Nửa đêm, điện thoại cậu sáng lên, là Lưu Phong gọi, anh ấy đang ở bên kia cầu. 

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, Lưu Phong đứng đó, hơi thở gấp gáp.

Nhìn thấy anh, tất cả đau thương kìm nén trong lòng Sơ Tinh như vỡ òa.

Cậu lao vào lòng Lưu Phong, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm vạt áo anh.

“Tại sao... tại sao vậy, sao cha bỏ em đi... Em còn nhỏ... em vẫn còn cần cha mà...”

Lưu Phong không nói gì.

Chỉ ôm chặt lấy cậu, như muốn dùng vòng tay mình che chở cả thế giới đang sụp đổ trong lòng Sơ Tinh.

Đêm ấy, chỉ có tiếng khóc nấc nghẹn trong màn đêm, tiếng gió rít bên những tán cây, và ánh trăng mỏng manh làm chứng cho nỗi đau khôn cùng.

 

Sau đám tang, nhà cậu vắng lạnh lạ thường.

Căn nhà vốn bé nhỏ, giờ rộng thênh thang đến đáng sợ.

Mỗi sáng thức dậy, Sơ Tinh vẫn theo thói quen chạy ra phòng khách.

Nhưng giường trống, ghế trống.

Không còn tiếng cha cằn nhằn bắt cậu ăn sáng.

Không còn bóng dáng cha loay hoay pha trà.

Bữa cơm chiều cũng vắng hẳn tiếng cười.

Bà nội lặng lẽ gắp thức ăn cho cậu và em trai, mắt hoe đỏ.

Thi thoảng, Sơ Tinh bắt gặp bà len lén quay mặt đi, lau nước mắt.

Cậu ghét những buổi tối.

Vì tối đến là lúc nỗi nhớ cha tràn về, siết chặt lấy trái tim nhỏ bé.

Có đêm, cậu ngồi thụp bên giường, ôm chiếc áo cũ của cha, úp mặt vào đó, cố tìm lại mùi hương quen thuộc.

Nhưng áo lạnh, và hương xà phòng cũng nhạt đi rồi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chậm chạp và u ám.

Có lần, cậu tụt đường trong lớp, được bạn đưa xuống phòng y tế, nghe giáo viên bảo cậu gọi gia đình đến đưa về trong phút chốc hình bóng của cha hiện lên. 

Nhưng bây giờ... ai sẽ chờ đón cậu nữa?

Cậu cố nén nước mắt, nói với giáo viên: “ Em nghỉ một xíu là khoẻ ạ.”

Giáo viên thấy vậy cũng lắc đầu không nói nữa.

..

Dần dần, từng chút một, Sơ Tinh học cách bước tiếp.

Vì cậu biết, cha đang dõi theo cậu, từ một nơi nào đó rất xa.

Mỗi lần hoàn thành bài kiểm tra tốt, mỗi lần vượt qua một ngày buồn, cậu lại, thì thầm với bản thân.

“Cha ơi, hôm nay con ngoan lắm. Cha có thấy không?”

Ánh hoàng hôn đỏ ửng, như một cái ôm âm thầm đáp lại cậu.

Dù không còn bên nhau, nhưng tình yêu của cha vẫn chưa từng rời xa.

Vẫn luôn ở đó.

Trong nụ cười, trong giấc mơ, trong trái tim bé nhỏ của Sơ Tinh.

Buổi tối ngày 30/4.

Tiết trời oi bức như muốn thiêu rụi mọi âm thanh của phố xá.

Bỗng một tin nhắn hiện lên, là Lưu Phong anh đang ở bên cầu.

Cậu nhanh cho nó khoác áo khoác vào đi đến bên anh, vẫn là dáng cao cao quen thuộc ấy.

"Sao hôm nay lại đến rồi" Cậu kéo áo khoác lại, xoa xoa tay.

"Anh có một chuyện muốn nói với em" 

"Sao anh không nhắn tin mà chạy đến đây" Cậu đưa điện thoại lên lắc nhẹ, khó hiểu nhìn anh. 

“Việc anh sắp nói, anh nghĩ vẫn nên nói trước mặt em.”

Giọng Lưu Phong khàn khàn. Anh rút tay ra khỏi túi áo khoác, trong tay là một một cuốn số nhỏ. 

Cậu lắc hai trang đầu, bất ngờ khi đều là ảnh của cậu, nhân vật game của cậu và cả những đoạn hội thoại mà cậu đã nhắn.

"Đây là.." Sơ Tinh ngước lên nhìn anh, trong mắt là sự mơ hồ.

“Em có thể nào cho anh cơ hội bù đắp tình thương thiếu sót của em không?”

 

“Sơ Tinh... Anh thích em.”

Giọng nói rất khẽ.

Nhưng trong đêm yên tĩnh này, từng từ như dội thẳng vào lòng cậu.

Sơ Tinh ngỡ ngàng.

Gió đêm lướt qua, mang theo hơi thở nhè nhẹ của mùa hè.

Cậu khẽ cắn môi.

Sau rất lâu, rất lâu như cả thế giới đều chờ đợi, Sơ Tinh mới chậm rãi gật đầu.

“Ừm...”

“Mình... thử quen nhau đi.”

Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười Lưu Phong rạng rỡ như ngôi sao đầu tiên lóe sáng trên bầu trời đêm.

Anh không kìm được, ôm cậu vào lòng thật chặt.

Không nói lời nào, chỉ lặng lẽ siết lấy cậu, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này suốt đời.

Sơ Tinh áp tai vào ngực anh, nghe nhịp tim đập thình thịch — nhanh đến mức muốn bay ra ngoài.

Lần đầu tiên sau khi mất cha, cậu cảm thấy lòng mình ấm áp đến vậy.

 

---

Cha từng nói:

“Sau cơn mưa, trời sẽ sáng.”

Có lẽ... từ hôm nay trở đi, cuộc đời của cậu đã có một vì sao nhỏ, đủ để soi sáng đêm tối dài đằng đẵng phía trước.

 

Từ hôm đó, cuộc sống của Sơ Tinh như có thêm một sắc màu dịu dàng.

Bên cạnh những buổi học, những ngày bình thường, còn có một người luôn âm thầm đi cùng cậu — Lưu Phong.

Mối quan hệ của hai người vẫn lặng lẽ, kín đáo.

Không phô trương, không lời mật ngọt quá mức.

Chỉ đơn giản là mỗi sáng sớm, điện thoại Sơ Tinh sẽ rung lên một tin nhắn:

> “Chúc em một ngày học tốt.”

 

Những ngày đầu quen nhau, họ chẳng biết phải làm gì.

Không hẹn hò rầm rộ, không nắm tay, chỉ đi bên nhau, thỉnh thoảng nói những chuyện rất nhỏ.

“Em hôm nay học thế nào?”

“Ổn... mà Toán hơi rối.”

“Để tối anh gọi video, giảng em nghe.”

Cứ vậy.

Tựa như hai dòng sông nhỏ song song chảy, không ồn ào, không vội vã.

 

---

Tối hôm đó, Sơ Tinh bật camera điện thoại.

Đầu dây bên kia, Lưu Phong ngồi trước bàn học, ánh đèn chiếu lên nửa gương mặt nghiêm túc.

Anh giảng bài cho cậu từng chút, từng chút một.

Giọng anh trầm ấm, rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại cười nhẹ khi cậu nhăn mày không hiểu.

“Đừng lo, anh giảng lại.”

Lúc bài toán cuối cùng cũng được giải ra, Sơ Tinh bất giác mỉm cười.

Ánh mắt hai người chạm nhau qua màn hình.

“Em cười rồi.”

Lưu Phong cười khẽ.

“Nhìn em cười, anh thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.”

Tim Sơ Tinh bất giác khựng lại.

Cậu luống cuống lấy vở che mặt.

“Không có đâu!”

Nhưng Lưu Phong đã bật cười, tiếng cười vang lên, kéo theo trái tim cậu cũng khẽ lay động.

 

---

Cuối tuần, Lưu Phong hẹn Sơ Tinh đi ăn chè.

Quán nhỏ đầu phố, hai đứa ngồi ở góc khuất, cùng nhau ăn những ly chè mát lạnh giữa ngày hè nóng bức.

Sơ Tinh thỉnh thoảng liếc anh, vừa ăn vừa lén cười.

Lưu Phong đưa tay lau vệt chè vương trên mép cậu, động tác tự nhiên đến mức khiến mặt Sơ Tinh đỏ ửng.

“Ăn thôi mà cũng dính, ngốc ghê.”

Anh khẽ cười, ánh mắt đầy cưng chiều.

 

---

Mọi thứ cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Giữa cái thế giới mà ai cũng lớn lên quá nhanh, giữa những mất mát mà cậu từng nếm trải — Lưu Phong đến, dịu dàng và kiên nhẫn như một mùa xuân kéo dài.

Có người từng hỏi Sơ Tinh:

“Lưu Phong tốt với em thế, em không sợ sau này thay đổi à?”

Cậu mỉm cười, lắc đầu.

“Không sao đâu, dù chỉ là bây giờ thôi, em cũng đã rất biết ơn rồi.”

Bởi vì cậu biết, trên thế gian này, có những người chỉ cần từng yêu thương mình chân thành một lần, đã đủ để ghi nhớ cả đời.

Năm đến cuối năm cậu lớp 10, anh đi du học

Thời gian sau đó, dù cách nhau 

nhưng mỗi tối trước khi ngủ, Sơ Tinh đều nhận được tin nhắn:

“Hôm nay Bạn Nhỏ thế nào?”

“Anh nhớ Bạn Nhỏ.”

“Anh ước gì được ôm Bạn Nhỏ của anh ngay bây giờ.”

Có những hôm, lệch múi giờ, Lưu Phong mệt mỏi vì bài vở, vẫn cố gắng gọi cho cậu chỉ để nghe một câu:

“Em nhớ anh.”

Bằng tất cả tình yêu và nỗ lực, họ nắm chặt tay nhau qua màn hình điện thoại, qua từng tin nhắn, từng cuộc gọi, qua cả nỗi nhớ đến quay quắt.

 

---

Sơ Tinh một mình trải qua những năm cấp ba, trưởng thành từng ngày.

Bên tai cậu, như vẫn vang vọng giọng anh:

“Cố gắng lên, anh ở đây.”

Ngày thi đại học, trước khi bước vào phòng thi, Sơ Tinh nhận được một tin nhắn:

“Anh tin em sẽ làm được.”

Cậu cười, ánh mắt lấp lánh ánh nắng ban mai.

 

---

Cứ vậy thấm thoát trôi qua.

Sơ Tinh bước vào năm nhất đại học.

Lưu Phong cũng sắp tốt nghiệp bên kia đại dương.

Dù là yêu xa, dù có những lúc nhớ đến đau lòng,

nhưng chưa một lần họ buông tay.

Vì họ biết, ở cuối con đường, vẫn có người đang chờ.

Và chỉ cần ngoảnh lại đều có thể thấy đối phương. 

-HOÀN-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play