"...À, có thể có thể chứ!"
Alice chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, sau khi sửng sốt vài giây, cô ấy vội vàng gật đầu, sau đó lấy một chiếc ghế trống đặt ở bên cạnh Bắc Sơ.
Sau đó, Bắc Sơ chợt nghe thấy Alice thì thầm vào tai cô: "Người kia chính là... phó chủ tịch VK, cô cứ gọi anh ta là Phó thiếu gia."
Cô ấy ngồi thẳng dậy, thở dài, vỗ vai Bắc Sơ tỏ vẻ đầy thông cảm: “Cô cứ bình tĩnh.”
Hiển nhiên Alice cũng không ngờ rằng lần này lại là Phó Hành Châu đến bàn bạc hợp tác.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là một studio nhỏ, đối phương lại phái một phó chủ tịch đàng hoàng đến xử lý thì có chút khoa trương.
Trong lúc Bắc Sơ còn đang bối rối thì Alice liền nháy mắt ra hiệu với mọi người có mặt, mọi người lập tức hiểu ý, liền lấy cớ có việc cần làm rồi mau chóng giải tán gấp.
Bản thân Alice trước khi rời đi cũng ráng dán chặt ánh mắt vào người Phó Hành Châu lần cuối, sau đó cô ấy khẽ thở dài và bước ra khỏi phòng trà.
Bắc Sơ còn đang ôm bát: "?"
Cô muốn đi theo với Alice ra ngoài nhưng cái nhìn của Alice buộc cô phải quay lại chỗ ngồi.
...Mọi thứ dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
—
Chưa đầy một phút, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bắc Sơ mím môi, thay đổi tư thế bưng bát, nhanh nhẹn giấu đi lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình.
Vẻ mặt Phó Hành Châu vô cùng bình tĩnh, anh chậm rãi đi đến ngồi cạnh Bắc Sơ, không coi ai ra gì liền bưng bát lên gắp đồ ăn vô cùng nhiệt tình.
Anh hơi nâng cằm lên, nhìn thẳng về phía trước, không có ý định liếc nhìn Bắc Sơ.
Chờ hồi lâu, Bắc Sơ cuối cùng lo lắng đặt bát xuống, nhỏ giọng nói: "...Phó nhị thiếu gia, sao chúng ta không nói chuyện ở chỗ khác nhỉ?"
Phó Hành Châu liếc nhìn cô với vẻ mặt giễu cợt: “Em vừa gọi anh là gì?”
Bắc Sơ: "..."
Phó Hành Châu gắp một miếng lòng cho vào bát, thản nhiên hỏi: "Hay là kêu lại một tiếng “anh Phó” cho anh nghe đi?"
Bắc Sơ đột nhiên đỏ mặt.
Khi còn nhỏ cô rất thích gọi Phó Hành Châu như vậy, nhắc đến cái tên này, cô lại nhớ tới lúc còn nhỏ cô lúc nào cũng đi theo Phó Hành Châu như một cái đuôi nhỏ.
Bắc Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Hành Châu, cô có vẻ hơi do dự, sau đó cũng lấy hết can đảm nhắm mắt lại như một tráng sĩ đã chấp nhận hy sinh mạng sống của mình: "...anh Phó."
Vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nói xong, cô liền cúi đầu ước gì có thể ẩn mình vào một khe nứt trên mặt đất.
Anh đã buông tha cho cô rồi phải không?
Phó Hành Châu nhẹ nhàng liếc nhìn đôi môi tươi sáng của cô, sau đó ánh mắt anh liền dừng lại trên bát cháo trên bàn, dưới ánh mắt đầy hy vọng của cô, anh chậm rãi nhếch môi lên nói: “Chờ em ăn xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Bắc Sơ: "..."
Không muốn cũng phải làm theo.
Dưới sự giám sát của Phó Hành Châu, Bắc Sơ không được phép rời khỏi bàn cho đến khi bát cháo rau chạm đáy.
Cô nóng lòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng dậy đã có người nhanh chóng túm lấy cổ áo cô.
"Lần sau nếu để anh bắt gặp em không ăn sáng lần nữa thì anh nên phạt em thế nào đây?"
Phó Hành Châu lấy ra một tờ khăn ăn lau khóe môi, dưới tác dụng của ớt, môi anh đã trở nên đỏ lên, trông dáng vẻ càng thêm tà ác.
Bắc Sơ giật mình, vẻ mặt có lỗi nhìn đi chỗ khác.
Nhìn thái độ này của cô, Phó Hành Châu liền biết chuyện cô bỏ bữa sáng là chuyện xảy ra như cơm bữa, vì vậy anh liền nhéo gáy cô hai cái, như đang trừng phạt cô: “Lần này anh tha cho em, lần sau anh sẽ tới giám sát em.”
Nói xong, còn chưa kịp đợi Bắc Sơ trả lời, anh đã đưa tay về phía trước đẩy cô: "Chúng ta đi nói chuyện công việc đi."
Lời từ chối của Bắc Sơ lập tức bị nghẹn ở cổ họng: “…”
Quá đáng lắm rồi!
—
Trong studio không có nhiều người, nhưng bởi vì có Alice chiếu cố nên Bắc Sơ cũng có một văn phòng riêng thuộc về mình cô.
Bắc Sơ ngồi xuống trước, chờ sau khi Phó Hành Châu cũng ngồi lên chiếc ghế bành bọc da đối diện, cô mới lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu đưa cho Phó Hành Châu.
Phó Hành Châu lập tức đưa tay nhận lấy, bên trong là các tác phẩm trong quá khứ của Bắc Sơ.
Anh nghiêm túc chăm chú xem tư liệu trong tay, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình. ( truyện trên app T𝕪T )
Bắc Sơ đang ngồi ở đối diện, thấy anh không còn chú ý tới mình nữa, cô mới có thể thả lỏng một chút, lặng lẽ chờ Phó Hành Châu xem xong tư liệu.
Lúc này Phó Hành Châu đột nhiên hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Cảnh tượng sáng nay khi vừa tỉnh dậy chợt hiện lên trong đầu cô, thân thể Bắc Sơ đột nhiên cứng đờ từ đầu đến chân.
Cô thận trọng nhìn Phó Hành Châu, phát hiện anh không có nhìn cô, trên mặt cũng không có vẻ gì gọi là kỳ quái, giống như chỉ đang thản nhiên trò chuyện với một người bạn.
Sau đó cô cũng giả vờ thờ ơ đáp lại: "Cũng... không tệ."
"Vậy thì tốt."
Nhận ra cô gái đối diện sắp đạt tới điểm giới hạn cuối cùng, Phó Hành Châu cũng ngừng xem tư liệu, cũng ngừng trêu chọc cô, anh nhẹ nhàng đặt tập tư liệu trong tay lại xuống bàn, sau đó đặt lòng bàn tay đè lên đó. - măng cụt t.y.t
Khi mắt anh chạm vào bức tranh dưới lòng bàn tay, mí mắt anh khẽ cử động.
Sau đó, anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bìa cứng bên ngoài, ngước mắt lên nhìn Bắc Sơ, nửa cười nửa hỏi: "Vậy cô Bắc Sơ, cô có thể cho tôi biết nguồn cảm hứng của bức tranh này được không?"
Bắc Sơ nhìn theo ngón tay của Phó Hành Châu.
Thiếu chút nữa trước mắt cô liền trở nên tối sầm.
Bức tranh này là tác phẩm đáng tự hào nhất của cô, từ bố cục đến màu sắc đều không có gì phải chê, lúc Bắc Sơ sắp xếp lại tài liệu đã tùy ý lấy nó làm hình bìa.
Bức tranh thể hiện hình dáng của một chàng trai trẻ đang đứng trong một khoảng không có sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, vẻ mặt thì điềm tĩnh và dáng vẻ thì đầy thong dong ngạo nghễ.
Và đường nét đó có phần trùng lặp với đường nét của người đàn ông trước mặt cô.
Bắc Sơ âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn
Trước đây khi nghe Alice nói sơ qua lần hợp tác lần này, cô chỉ biết đó là một công ty có nền tảng lớn, và cô chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Hành Châu thực sự là phó chủ tịch của VK.
Hơn nữa, cô cũng không ngờ rằng Phó Hành Châu sẽ phụ trách việc hợp tác lần này.
Nếu biết trước sự việc như vậy thì cho dù bức tranh có đẹp đến đâu thì cô cũng sẽ không bao giờ lấy nó ra!
Phó Hành Châu lại gõ ngón tay lên bìa cứng, tỏ ý thúc giục cô trả lời, nhưng Bắc Sơ lại giả vờ như đang suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm vào bức tranh hồi lâu mà vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.
Hai bên cứ giằng co như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Ngay khi Bắc Sơ vừa mới nghĩ ra kế hoạch ứng phó thứ 32 thì một cuộc điện thoại gọi tới đã giúp cô thoát khỏi tình thế khó khăn hiện tại.
Tiếng chuông điện thoại di động của Phó Hành Châu chợt vang lên, ánh mắt anh nhìn vào màn hình hồi lâu, sau đó anh hơi nhướng mày nhấc máy.
"Alo cha, cha lại tìm con có chuyện gì vậy?"
Không biết bên đó đang nói gì, Phó Hành Châu bỗng quay người sang một bên, sau khi cúp điện thoại, anh liền quay người lại, áy náy nói xin lỗi cô: “Xin lỗi, anh có việc phải tạm thời rời đi trước.”
Nếu là chuyện khác bị gián đoạn nửa chừng như thế này thì Bắc Sơ có thể sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng giờ khắc này, cô gần như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy lần sau chúng ta tiếp tục."
"Ừm."
Phó Hành Châu giả vờ không chú ý đến vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, anh đưa tay ra muốn lấy điện thoại di động của cô: “Lưu lại phương thức liên lạc.”
Bắc Sơ ngoan ngoãn đưa điện thoại ra cho anh, sau đó mới nhớ ra trong điện thoại của mình không có thông tin liên lạc của Phó Hành Châu.
Sau sự việc lần đó, cô đã quá hoảng sợ, sau khi ra nước ngoài, cô đã đổi số và xóa mọi thứ về anh.
Sau khi lưu lại số điện thoại xong, Phó Hành Châu lúc này mới hài lòng trả lại điện thoại cho Bắc Sơ, trước lúc rời đi anh còn không quên nói: “Lần sau gặp lại.”
Tâm tình Bắc Sơ cảm thấy vô cùng phức tạp: "...Hẹn gặp lại lần sau."
...Nhưng thực ra cô không muốn gặp lại anh chút nào.
Sau khi tiễn Phó Hành Châu đi, Bắc Sơ dường như bị tiêu hao hết sức lực, cô nằm rũ xuống trên bàn, hít sâu vài hơi mới có thể bình phục lại.
Điện thoại trong lòng bàn tay cô chợt rung lên, là báo hiệu có tin nhắn mới.
Bắc Sơ còn tưởng là Phó Hành Châu đang kiểm tra cô nên cô liền tùy ý nằm dài lên bàn giơ màn hình lên nhìn xem.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, đuôi lông mày của cô ngay lập tức liền cụp xuống.
[Mẹ: Sáng mai con và chị con sẽ đi dự tiệc, con nhớ chuẩn bị cẩn thận đấy.]