Nhiệt độ lúc này dường như đã giảm xuống một chút, ngón tay lộ ra ngoài của Bắc Sơ dần dần trở nên cứng ngắc và đau đớn.
Thời gian vẫn đang trôi qua nhưng Phó Hành Châu hình như vẫn không có ý định buông tha cho cô.
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào má cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy như bị điện giật.
Một lúc lâu sau, cô mới thấy anh mở miệng, một giọng nói đầy từ tính nhưng cũng đầy nguy hiểm vang lên bên tai cô:
"Ý của em là… em muốn ăn xong rồi bỏ chạy sao?"
?
Bắc Sơ trợn to hai mắt, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Hành Châu.
Cô có vừa nghe nhầm không vậy?
Tại sao nghe cứ như cô là người bỏ rơi Phó Hành Châu trước vậy?
Phó Hành Châu vẫn là bộ dạng lười biếng và có chút kiêu ngạo đó, anh nửa nhướng mắt nhìn cô, như thể chỉ đang nói một điều vô cùng bình thường: “Em nói không thích cũng thật là dễ dàng quá đó, Bắc Sơ, em đang chơi…”
Đoạn cuối bỗng đột ngột kết thúc khi anh nhìn thấy đôi mắt hạnh đẫm lệ của Bắc Sơ.
Đôi mắt của cô gái lấp lánh, phản chiếu những gam màu tươi sáng trong ánh sáng mờ ảo và dễ dàng đâm thẳng vào trái tim anh.
Không lâu sau, những mảnh vỡ trong ký ức của Phó Hành Châu lần lượt hiện ra.
Trong không gian tối tăm không ánh sáng này, lông mi cô gái đẫm lệ, cô dùng một giọng điệu nhỏ nhẹ gọi tên anh, mỗi khi xúc động, đầu ngón tay của cô sẽ vô thức siết chặt bấu chặt vào lưng anh.
Không những không thể làm anh bị thương, mà ngược lại càng giống như móng vuốt mèo cào cào sâu vào trong trí nhớ của anh, để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Suy nghĩ trong anh bỗng dâng trào, ánh mắt Phó Hành Châu cũng trở nên tối sầm mang theo một ý nghĩa khác.
Cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc sắp mất kiểm soát, anh quay đầu lại, giơ tay vén những sợi tóc bên thái dương bên phải của Bắc Sơ ra sau tai cô, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào dái tai cô.
Dưới đầu ngón tay anh là một đôi bông tai hình hoa anh đào có kiểu dáng bất đối xứng.
Anh đột nhiên ngước mắt lên, cười khẩy nhìn cô: "Chẳng phải em nói không thích sao, vậy đây là gì đây?"
Bắc Sơ cảm giác được đầu ngón tay của người đàn ông vuốt ve qua lại dái tai cô, bả vai cô chợt run lên như bị sét đánh, hai gò má vốn đã tái nhợt trong nháy mắt liền mất hết màu sắc.
Chiếc khuyên tai này được Phó Hành Châu “ném” cho cô nửa tháng trước trước khi cô ra nước ngoài.
Khoảng thời gian đó, Bắc Nguyệt yêu hoa anh đào đến mức cô ta chắc chắn sẽ mua hết tất cả các phụ kiện có chủ đề hoa anh đào bất cứ khi nào nhìn thấy chúng.
Và cũng tại thời điểm đó, khi nhìn thấy cô, Phó Hành Châu đã tùy tiện “ném’ cho cô đôi bông tai hình hoa anh đào này.
Cô nghĩ rằng chắc Phó Hành Châu muốn nhờ cô giúp anh đưa nó cho Bắc Nguyệt.
Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cô cũng liền quên mất chuyện này, cho đến khi chuẩn bị hành lý ra nước ngoài thì cô mới nhớ tới chuyện này.
Vì động cơ ích kỷ, cô đã cố tình giữ đôi bông tai này cho đến tận bây giờ, nếu hôm nay không có Phó Hành Châu nhắc nhở, chắc cô cũng đã hoàn toàn quên mất đoạn ký ức này. #𝖙y𝖙novel.com
Câu nói ngắn gọn này khiến đầu óc Bắc Sơ lập tức trở nên hỗn loạn, cô lắc lắc tay định tháo khuyên tai ra, nhưng lại không thể tháo ra được vì ngón tay cô đã cứng đờ đã lâu, tay kia thì còn bị Phó Hành Châu nặm chặt trong tay.
Những ngón tay thon dài siết chặt tay Bắc Sơ khiến cô không thể cử động, cô lo lắng ngập ngừng lên tiếng, không biết Phó Hành Châu đang nghĩ gì trong đầu.
Cũng may Phó Hành Châu không tiếp tục chủ đề này nữa, thay vào đó anh bỗng quay đầu, lông mày lúc này cũng hoàn toàn thả lỏng, sau đó mỉm cười rạng rỡ nhìn cô: “Nhìn xem, tuyết đang rơi kìa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Con hẻm này bị các tòa nhà gần bên che khuất nên không nhìn thấy gì cả, Bắc Sơ liền ngó đầu ra đầu hẻm xem thử, quả nhiên nhìn thấy những bông tuyết đang rơi như những bông hoa giấy bay lả tả dưới ánh đèn đường đầu ngõ.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ đầu mùa đông ở Bắc Kinh.
“Nhìn tuyết rơi dày thế này, trời này còn lái xe về có thể nguy hiểm lắm đấy.”
Phó Hành Châu tự mình lẩm bẩm, sau đó như là có ý gì khác, anh liền cố tình tiến sát gần lại Bắc Sơ: “Hay là tối nay anh qua đêm ở đây nhé?”
"Hả?"
Bắc Sơ đang thích thú quan sát tuyết rơi dày đặc, vậy nên lúc nãy cô hoài nghi chính mình vừa nghe nhầm.
Nhưng Phó Hành Châu dường như coi câu trả lời trước đó của cô là đồng tình, anh chậm rãi đút bàn tay đang nắm tay Bắc Sơ vào túi ngoài áo gió của anh, sau đó lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đến nhà em ngồi trước đã. "
Biết mình không thể đánh bại Phó Hành Châu, Bắc Sơ cũng khôn ngoan dừng ý định từ chối, cô tỏ vẻ ngoan ngoãn giống như khi ở bên cạnh Phó Hành Châu lúc trước.
Vì đang cúi đầu nên cô không nhận ra nụ cười đầy khoái trá trên khóe môi người đàn ông.
—
Phó Hành Châu đi vào sau, vừa vào nhà anh liền không khách khí duỗi chân, chen vào trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ, sau đó vẫy tay với cô: “Đến ngồi với anh một lát.”
Bắc Sơ không nói nên lời, nhưng cô cũng yên lặng tiến đến ngồi xuống cách anh một khoảng.
Bắc Sơ không dám nhìn thẳng vào Phó Hành Châu nên cô liền nghiêng người về phía trước, kéo đĩa trái cây trên bàn về phía bọn họ, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ăn trái cây đi.”
"Em không ăn à?"
Phó Hành Châu càng ngồi gần cô hơn, anh bỗng nghiêng người và cẩn thận xem xét đĩa trái cây trong vài giây.
Bắc Sơ lắc đầu: "Tôi không đói."
Vừa dứt lời, lúc này một cảm giác choáng váng lập tức ập đến, cả cơ thể Bắc Sơ trở nên mất thăng bằng ngã vào vòng tay của Phó Hành Châu bên cạnh.
Phó Hành Châu nhanh chóng dùng ánh mắt và tay bắt lấy cô, ngay lúc anh đang định nói đùa thì anh bỗng nhận thấy khuôn mặt vô cùng tái nhợt của cô.
Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại: "Hạ đường huyết à?"
Bắc Sơ gật đầu, cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Phó Hành Châu.
Sau một ngày bận rộn, cô vẫn chưa ăn gì, hoạt động của não khiến cô tạm thời quên đi cơn đói, nhưng cuối cùng cơ thể cô vẫn luôn ghi nhớ mọi thứ vô cùng trung thực.
Sau khi hiểu rõ tình hình, lông mày anh lập tức nhíu lại, không để ý đến sự phản kháng của cô, anh liền đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha: “Ngồi yên ở đây, không được cử động, để anh đi nấu cơm cho em.”
Cô không ngờ anh còn biết nấu ăn nên Bắc Sơ cũng gật đầu cho có lệ, cô nhìn anh tiến vào phòng bếp không chút do dự.
Xuyên qua cửa kính phòng bếp, cô nhìn thấy thân hình của người đàn ông thon dài thẳng tắp, những đường nét trên lưng cũng rộng và săn chắc hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của cô.
Bắc Sơ dựa vào đệm sofa, dần dần chồng hình bóng đó với hình bóng của anh vào năm năm trước, ký ức và hiện thực lướt qua nhau như ánh sáng và bóng tối, khiến vẻ mặt cô càng lúc càng trở nên mê luyến.
Phó Hành Châu đang ở trong bếp nấu ăn không chút xao lãng, động tác vô cùng uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Để thuận tiện cho việc nấu nướng, anh liền cởi áo khoác ngoài ra treo sang một bên và xắn tay áo len ở dưới lên, làm để lộ ra cánh tay với những đường cơ bắp cực kỳ mạnh mẽ.
Năm năm không gặp, thời gian đã làm cho người đàn ông vốn tràn đầy khí chất thanh xuân ngày càng trở nên trưởng thành và quyến rũ hơn, chỉ cần bóng lưng anh đứng đó cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người và khiến người ta mê mẩn.
Vì trong nhà còn thiếu một ít nguyên liệu nấu ăn nên Phó Hành Châu chỉ có thể nấu tạm cho cô một bát mì, anh đặt bát mì vừa nấu xong trước bàn cà phê, mỉm cười nhìn Bắc Sơ: "Thử xem ngon không?"
Bắc Sơ bưng bát mì lên, cũng không ôm nhiều hy vọng lắm gắp mì cho vào miệng, nhưng cô lập tức bị khẩu vị vô cùng vừa vặn hấp dẫn, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Phó Hành Châu một cái.
Phó Hành Châu nháy mắt với cô, vui vẻ nhìn cô ăn hết bát mì do chính tay anh nấu.
Bắc Sơ húp hết đến tận giọt nước dùng cuối cùng, cảm nhận được hơi ấm từ bụng truyền vào nội tạng, cuối cùng cô thoải mái nhắm mắt lại, sau đó liền đặt bát mì xuống.
"Ăn tối xong rồi, có phải chúng ta nên bàn chút chính sự rồi không?"
Phó Hành Châu đang ngồi bên cạnh cô lên tiếng vô cùng đúng lúc.
Bắc Sơ giật mình, ngón tay cô đang nắm gối bỗng từ từ siết chặt.
“Chẳng hạn như…” Phó Hành Châu không để ý tới động tác căng thẳng của Bắc Sơ, anh chợt nở một nụ cười đầy khó hiểu: “Chuyện tối hôm đó ai nên chịu trách nhiệm?”