Bắc Sơ chỉ đáp lại một tiếng "ồ" cho có lệ và cũng không nói thêm gì nữa.

Cô không hiểu vì sao Bắc Nguyệt lại nóng lòng muốn diễu võ dương oai như vậy làm gì, cô chỉ cảm thấy hành động của cô ta thật trẻ con.

Bắc Nguyệt thấy Bắc Sơ không có hành động gì nên cũng lười chú ý đến cô nữa.

Không lâu sau, bóng dáng ông cụ Phó liền xuất hiện.

Rất nhiều người nghe nói bữa tiệc này còn có ông cụ Phó tham dự nên mọi người đều đến tham gia rất đầy đủ và đã đứng đợi từ lâu, lúc này ai nấy đều đang nhốn nháo chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Đặc biệt là khi ông cụ Phó phát biểu, hầu như tất cả mọi người có mặt đều tập trung chú ý.

Mọi người đều biết, hai thiếu gia nhà họ Phó đều có ngoại hình xuất chúng và địa vị cao quý, đặc biệt là Phó Hành Trạch, người gần như là sự lựa chọn làm chồng tốt nhất trong mắt tất cả các tiểu thư nổi tiếng ở thành phố này.

Và nếu bọn họ muốn đến gần Phó Hành Trạch thì chỉ cần ông cụ Phó mở miệng.

Điều kỳ lạ là mọi người đều hiểu rõ mục đích của bữa tiệc hôm nay nhưng lời bọn họ mong đợi vẫn chưa được nói ra.

Cho đến cuối bài phát biểu của ông cụ Phó cũng không hề có ý định nhắc tới.

Điều này khiến các quý cô có mặt nhất thời đều trở nên vô cùng thất vọng.

Bắc Sơ không hề bị ảnh hưởng, cô bình tĩnh tiếp nhận vẻ mặt thất vọng và khó chịu của Bắc Nguyệt.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.

Một lúc sau, Bắc Sơ chợt nhìn thấy bóng dáng của người quản gia đang đi về phía bọn họ.

Người quản gia nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ, nhìn thấy Bắc Sơ, ông ấy liền gật đầu với cô tỏ vẻ tôn trọng, sau đó khẽ cúi đầu chào hỏi hai vợ chồng nhà họ Bắc: “Ông Bắc, bà Bắc, ông cụ Phó cho mời hai vị.” 

Vợ chồng nhà họ Bắc nghe vậy liền vui vẻ đi theo quản gia.

Nhìn cặp đôi dần dần biến mất khỏi tầm mắt, khóe miệng Bắc Nguyệt cuối cùng cũng nhếch lên.

Ông cụ Phó đích thân mời đi gặp mặt, còn có thể là chuyện gì cơ chứ?

Không cần nghĩ cũng biết.

Cô ta đang cảm thấy đắc ý vô cùng, trong lòng cô ta đang tràn ngập niềm vui sướng báo thù, cô ta cố ý nâng cằm nhìn Bắc Sơ, cho dù Bắc Sơ không hề đáp lại cô ta, cô ta còn tự mình cho là Bắc Sơ lại trở về dáng vẻ yếu đuối như thường ngày.

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

Cô ta cố kìm nén khóe miệng đang không ngừng nhếch lên của mình, giả vờ thản nhiên hỏi.

Trong lòng Bắc Sơ không hề có chút cảm xúc nào, thậm chí còn có chỗ không thể hiểu được: "... Khóe miệng cô có thể ngừng co rút như thế được không, trông dị hợm lắm đấy?"

Bắc Nguyệt: "..."

Bầu không khí đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

Không phải là Bắc Sơ đang tỏ ra yếu đuối mà căn bản là cô không hề để tâm đến chuyện này

Tuy rằng không cam lòng, nhưng Bắc Nguyệt cũng không còn tìm đến Bắc Sơ gây phiền toái nữa, cô ta cố ý không để ý đến Bắc Sơ, hòa nhập vào vòng chị em của mình, đắc ý tỏ vẻ như mình là người thắng cuộc.

Bắc Sơ vẫn im lặng, cô khẽ cụp mắt xuống, lặng lẽ đặt tay xuống gầm bàn xem tin nhắn.

Tin nhắn đến từ một người được ghi chú là "người quản lý". Tin nhắn này hoàn toàn bằng tiếng Anh và chiếm cứ toàn bộ màn hình.

Dịch ra thì có lẽ có nghĩa là có ai đó đang muốn mua tranh của cô.

Bắc Sơ khẽ cau mày, liền quả quyết từ chối.

"Thiếu niên" là tác phẩm của cô lấy cảm hứng từ Phó Hành Châu khi anh còn là một cậu bé, và nó cũng được ghi chú rõ ràng là không bán, nhưng bên kia lại rất sẵn lòng và hạ quyết tâm để có được nó.

"Người quản lý" bên kia phải mất thêm vài phút mới trả lời lại cô.

Đối phương sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có được bức tranh này.

Bằng bất cứ giá nào sao?

Bắc Sơ bị lời này làm cho sửng sốt, nhưng cô vẫn đáp lại từ chối như cũ.

"Thật xin lỗi, làm phiền nói lại với người nọ, bức tranh này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với tôi, đây là tác phẩm sơ khai của tôi nên tôi không thể bán được."

Trên đời này làm gì có ai coi tiền như rác như thế chứ...

Nếu như quay lại mấy năm trước, khi cô đang ở trong giai đoạn túng quẫn nhất của cuộc đời, nói không chừng cô có thể bị số tiền này làm mờ mắt… - măng cụt [t-y-t]

Trong lòng có chút buồn phiền, Bắc Sơ thấy người bên đó không trả lời cô nữa nên cô liền thoát ra khỏi giao diện, vứt chuyện này ra sau đầu.

Bữa tiệc tối sắp kết thúc, hai vợ chồng nhà học Bắc cũng vội vàng trở về.

Bắc Nguyệt vốn đã nóng lòng từ lâu, đợi lâu như vậy mới nhìn thấy bóng dáng hai người nọ, cô ta không nhịn được lập tức đi đến trước mặt bọn họ, trong mắt tràn đầy hy vọng: "Cha, mẹ, ông nội Phó đã nói gì với hai người thế?"

"..."

Vợ chồng nhà họ Bắc không trả lời câu hỏi của Bắc Nguyệt, thay vào đó bọn họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Bắc Sơ một hồi lâu .

Bắc Sơ cảm thấy không thoải mái khi bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, cô khẽ cử động ngón tay, nhẹ nhàng quay đầu tránh né.

Bắc Nguyệt không chú ý tới cử chỉ nhỏ này của vợ chồng nhà họ Bắc và Bắc Sơ, cô ta vẫn sốt ruột hỏi: "Có phải là chuyện liên quan tới Phó Hành Châu không?"

Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Bắc bỗng trở nên khác thường, bọn họ thận trọng gật đầu rồi lại chậm rãi lắc đầu, khi thấy Bắc Nguyệt có vẻ nôn nóng, ánh mắt bọn họ khẽ liếc nhìn qua cô ta, rồi lại tập trung vào Bắc Sơ.

Suy nghĩ một lát, Dương Thư Hoa bỗng lên tiếng nói: "Bắc Sơ... Đêm nay con đi về chung với chúng ta."

Sau khi Bắc Nguyệt nghe được Dương Thư Hoa nói những lời như vậy, sắc mặt cô ta liền trở nên cứng đờ, trong lòng dần dần hiện lên một loại dự cảm không tốt.

Bắc Sơ đi phía sau Bắc Nguyệt hai bước, bình tĩnh cười nói: "Không cần đâu ạ, con còn có việc khác cần làm."

Lập tức từ chối không chút do dự.

Sắc mặt Bắc Nguyệt hơi dịu đi, cô ta tự an ủi mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Điều này tuyệt đối không có khả năng.

Vợ chồng nhà họ Bắc bị cự tuyệt, sắc mặt bọn họ bỗng có chút khó coi, đang định mở miệng nói thêm điều gì đó, nhưng bọn họ lại chợt khựng lại.

Dương Thư Hoa nhận thấy ánh mắt từ cha Bắc, bà ấy đột nhiên bối rối hỏi: "Ông cụ Phó, ông cụ Phó đã gặp con trước rồi phải không?"

Câu nói này dường như không hề logic với cuộc trò chuyện trước đó, khiến Bắc Nguyệt vô cớ hoảng sợ, chuông báo động trong cô ta lập tức vang lên.

Cô ta mở to mắt nhìn Bắc Sơ với vẻ mặt đầy khó tin.

Nhưng Bắc Sơ chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt Bắc Nguyệt, rồi sau đó gật đầu: "Dạ."

Chỉ một từ đơn giản, nhưng ý nghĩa diễn đạt lại rất rõ ràng.

Vợ chồng nhà họ Bắc nhận được cái gật đầu của Bắc Sơ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô với tâm tình càng thêm tò mò.

Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, thái độ của nhà họ Bắc đối với Bắc Sơ hoàn toàn khác với trước đây, thậm chí bọn họ còn đích thân đưa Bắc Sơ về căn hộ rồi mới lái xe về nhà.

Bắc Nguyệt ngồi trong xe cũng trở nên im lặng dị thường.

Có lẽ từ khi Bắc Sơ gật đầu, cô ta đã không còn nói thêm lời nào nữa.

Khi trở về nhà, bầu không khí yên tĩnh trong xe vẫn như cũ, nhưng Bắc Nguyệt lại cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua đều giống như đang bị tra tấn.

Lái xe một hồi, Bắc Nguyệt vẫn còn cố chấp ôm lấy tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng, cô ta khó khăn lên tiếng hỏi: "Cha, mẹ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Rõ ràng là không có khả năng.

Rõ ràng Phó Hành Châu từng rất ghét Bắc Sơ, sao anh đột nhiên chuyển sang thích Bắc Sơ được chứ?

Chưa kể Bắc Sơ chỉ vừa mới về nước, hai người bọn họ tuyệt đối…

Dương Thư Hoa quay lại nhìn cô ta với ánh mắt thương hại đã làm tan nát mọi suy nghĩ trong lòng cô ta.

Bắc Nguyệt nghe được bà ấy nói: “Nguyệt Nguyệt, con cũng đừng buồn.”

Một câu nói đã chứng minh tất cả.

Sắc mặt Bắc Nguyệt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Không phải là giả sao?

Nhưng phía Bắc Sơ lại không hề bị ảnh hưởng gì.

Sau một ngày mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, Bắc Sơ hận không thể nằm lại trên giường.

Vừa chạm vào giường, cô liền cảm thấy cơ thể mình trở nên mềm nhũn như không có xương, cô hào hứng chui vào trong chăn bông mềm mại ấm áp, bấm vào yêu cầu gọi video với Triệu Tư Hỉ.

Sau khi kết nối, một mỹ nữ quyến rũ mặc áo choàng tắm liền xuất hiện trên màn hình.

Triệu Tư Hỉ nhìn chằm chằm Bắc Sơ bị quấn như con tằm trong màn hình, cô ấy không khỏi bật cười: “Em cũng kín kẽ quá đấy…”

Bắc Sơ liếc nhìn cổ áo choàng tắm của Triệu Tư Hỉ gần như hở đến gần thắt lưng: "...là do chị quá cởi mở thì có."

Vô tình, cô dường như nhìn thấy một vết đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết của đối phương.

"Đó là gì vậy?"

Bắc Sơ nhìn qua màn hình, muốn tiến lại gần để nhìn rõ một chút.

Cô nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tư Hỉ vặn vẹo trong chốc lát, sau đó khung cảnh trong màn hình liền nhanh chóng tối sầm lại.

Màn hình đen chỉ tồn tại trong chốc lát, khi Triệu Tư Hỉ xuất hiện trở lại trên màn hình, cô ấy đã kéo chiếc áo choàng tắm bọc sát lại người mình.

“Cứ coi như em chưa từng nhìn thấy gì đi.”

Triệu Tư Hỉ lúng túng hắng giọng: "Chuyện đó cũng không có gì quan trọng."

Bắc Sơ bỗng nhiên hiểu ra gì đó, ánh mắt cô dần trở nên đầy hứng thú hóng chuyện.

"...Đổi chủ đề nào."

Triệu Tư Hỉ tự biết chuyện này không thể giải thích rõ ràng, vì thế trong lúc nhất thời liền cảm thấy khó xử, cô ấy nhanh chóng lên tiếng đổi chủ đề: “Này, em có biết hôm nay Phó Hành Châu xảy ra chuyện gì không? Sao không thấy cậu ta xuất hiện, chẳng phải nói hôm nay ông cụ Phó muốn tìm đối tượng cho cậu ta sao?"

Bắc Sơ vẫn luôn tin tưởng Triệu Tư Hỉ nên cô chỉ ngẩn người một lát, sau đó liền kể hết cho cô ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra.

Triệu Tư Hỉ nghe xong, bàn tay đang cầm điện thoại của cô ấy rõ ràng chợt run lên dữ dội: "Như vậy có nghĩa là... bây giờ hai người đang giả vờ thành một đôi à?"

Nhận được câu trả lời khẳng định của Bắc Sơ, Triệu Tư Hỉ đập bàn đứng lên: "Này! Tôi tuyệt đối biết hai người các người có chuyện mập mờ gì đó mà!"

Nhận thấy biểu cảm của cô ấy quá hưng phấn, Triệu Tư Hỉ liền nhìn về phía ánh mắt nghi hoặc của Bắc Sơ, rồi lại ngồi xuống: "...À…Ừm, chị chưa làm gì cả."

Lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng đóng cửa, Triệu Tư Hỉ liền nhìn sang, đột nhiên đôi mắt đẹp của cô ấy bỗng mở to, khẽ lẩm bẩm: “… Sao anh ta lại về rồi?”

Cô ấy thoáng giật mình, không ngừng lùi lại, nhưng cũng không quên quay người tạm biệt Bắc Sơ trong điện thoại: “Chị cúp máy trước đây, bên chị có chuyện không tiện gọi video…”

Lời nói đột nhiên dừng lại, chợt có một bàn tay cầm ly nước tiến vào trong camera, dừng lại trước mắt Triệu Tư Hỉ, làm chặn mất một nửa ống kính.

Triệu Tư Hỉ nhìn chiếc cốc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người nọ, cô ấy lập tức đập mạnh chiếc điện thoại trên bàn xuống.

Thế là màn hình của cô ấy bên phía Bắc Sơ lại tối đen.

Cô chủ động cúp máy, nhưng cảnh cuối cùng lại chợt hiện lên trong đầu cô.

Bàn tay đó hình như có vẻ quen thuộc với cô, như thể cô đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi thì phải.

Không lãng phí thời gian suy nghĩ những chuyện này nữa, Bắc Sơ liền bấm vào weibo, chuẩn bị lướt qua một vòng trước khi đi ngủ.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng một hot search lại bất ngờ đập vào mắt và thu hút sự chú ý của cô.

Không phải là một cặp đôi trong làng giải trí, cũng không phải là một nhân vật trong phim truyền hình, nhưng cặp đôi này vẫn khiến Bắc Sơ cảm thấy quen thuộc đến mức đáng sợ.

#phóhànhchâubắcnguyệt#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play