Khi tiến vào thời tiết cuối mùa thu, sức khỏe của thự trưởng hồi phục nhanh chóng, vợ ông đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon cho ông bằng nhiều cách khác nhau và chỉ sau một tháng, ông đã trở lại cân nặng ban đầu.

Tiếc nuối chính là kỳ nghỉ dài hạn không thể thực hiện được, khi tinh thần đã bình phục thì bị gọi quay về tổng thự để làm việc. Lúc đi làm thự trưởng còn rất buồn bực, còn có việc gì để làm nữa? Đi làm bao nhiêu năm như thế có việc gì để làm đâu, kết quả vừa mới trở lại công việc có mấy ngày thôi đã quá mệt mỏi, kêu khổ không ngừng.

Nay đã khác xưa!

Diện mạo tinh thần của thành phố Noah đã rực rỡ hẳn lên, chẳng những các ngành các nghề đều khôi phục trật tự, người dân trong thành phố còn trân trọng tất cả những gì mình có, khoẻ mạnh không bệnh tật, người nhà yêu quý nhau, nhưng cái giá phải trả là phải quay lại làm việc hoặc là đi học.

Lấy tổ trọng án của sở cảnh sát phân khu nơi Trà Lê làm ví dụ, trước đây các đồng nghiệp ăn không ngồi rồi cả ngày sờ cá đã quyết tâm thay đổi, tuy không đến mức xông lên làm việc đầu tiên khi được tổ trưởng phân công nhưng ít nhất cũng không còn giống như trước đây mỗi khi có việc thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trà Lê nữa. Hiện giờ người nào người nấy cũng tự giác phân chia công việc, người nào cũng có trách nhiệm, khí thế công việc hăng hái. Đó là một bầu không khí mới.

Học kỳ cấp ba đã bắt đầu vào học lại được hai tuần, cuối tuần này khi về nhà, cậu phàn nàn rằng mình cao thêm một chút, quần lại ngắn quá nên cần mua quần áo mới.

Trà Lê thấy cậu vẫn là một nhóc lùn, căn bản không tin, còn nghi ngờ cậu muốn mình tiêu tiền, anh mở ra giao diện thông tin của cậu để kiểm tra, không ngờ cậu thật sự đã cao lên 65cm rồi.

Sáng sớm ngày thứ Bảy, Trà Lê đi đến nhà thự trưởng, dẫn học sinh cấp ba đi mua quần áo, sốc ngửa phát hiện ấy thế mà thự trưởng cuối tuần lại đi tăng ca.

Học sinh cấp ba hỏi Trà Lê:

– Anh không cần đi tăng ca ạ? Trước kia em thấy anh với bố em thứ bảy nào cũng thường xuyên sấp ngửa chạy đi khắp nơi để phá án.

Trà Lê dõng dạc nói:

– Hiện tại những vụ án nhỏ đó đã bị những người khác trong sở cảnh sát giành đi làm rồi, nào đến lượt thần thám anh ra tay.

Học sinh cấp ba nói:

– Ông thự trưởng cũng bận lắm, cũng chẳng biết bận cái gì nữa, nghe có vẻ chẳng làm được việc gì có ích. Sáng nay em hỏi ông đi đâu, ông nói đi đơn vị liên quan. Đơn vị liên quan là đơn vị nào thế ạ?

–? – Trà Lê cũng không biết, nói sang chuyện khác, – Việc người khác em đừng xen vào, biết cũng vô dụng, chỉ có chiếc xe đạp leo núi tốc độ linh hoạt của em mới có tác dụng thôi.

– Thế thì không đâu. – Học sinh cấp ba nói, – Giờ em đổi sở thích rồi, em thích xe máy. Chiếc xe motor mà bạn trai cũ của anh lái lần trước rất tốt.

Một con dao trong suốt đâm vào tim Trà Lê.

Học sinh cấp ba nói tiếp:

– Có phải anh ấy không bồi thường phí tổn yêu đương cho anh đúng không? Hay là anh bảo anh ấy tặng motor lại cho anh, cuối tuần để em dùng là tốt rồi.

Còn chưa nói xong, cậu đã bị Trà Lê đập cho một cái phong bì đỏ lớn.

Đi dạo trung tâm thương mại một lượt xong, Trà Lê mua quần áo mới cho học sinh cấp ba, mua cho mỗi người một cây kem matcha, anh vừa ăn vừa đi ra bãi đỗ xe lấy xe chuẩn bị về nhà.

Khi sắp đến gần chiếc SUV màu đen của mình, Trà Lê đã ăn xong cây kem, lấy chìa khóa ra bấm, cửa xe được mở khoá, đèn xe sáng lên, qua khoé mắt anh thoáng bắt gặp một luồng sáng bất thường chéo đối diện. Đậu ở đó là chiếc xe thể thao Chameleon duy nhất ở thành phố Noah.

– … – Trà Lê tim thắt lại không dám nhìn thẳng vào chiếc xe kia, tim nảy thình thịch không khống chế được, cọng tóc ngốc dựng thẳng tắp trên đỉnh đầu, vô cùng khẩn trương. Vô tình gặp bạn trai cũ thì phải làm gì đây? Online chờ gấp. Lẽ ra vừa rồi mình nên ăn kem từ từ thôi, vỏ da giòn còn lại dành cho Úc Bách mới đúng, Úc Bách thích nhất là vỏ ốc quế giòn dụm…Trà Lê, mày đang nghĩ cái gì thế?

Học sinh cấp ba cũng nhìn thấy chiếc xe kia, quay sang nhìn Trà Lê, vui vẻ ăn kem, vẻ mặt là đang xem kịch vui.

Cánh cửa cánh bướm của chiếc thể thao tắc kè hoa mở ra, một âm thanh “cạch” rất nhẹ.

Trà Lê hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên và bình tĩnh, quay người nhìn về phía chiếc xe kia. Cửa ở ghế lái mở ra, soái ca với đôi chân dài miên man bước xuống…lại là Úc Tùng. Úc Tùng đứng cạnh tắc kè hoa, không hề có ý định tới mà làm động tác mời Trà Lê lại đây.

Học sinh cấp ba không hiểu hỏi Trà Lê:

– Anh ấy là ai vậy ạ? Nhìn có vẻ giống bản Pro của bạn trai cũ anh!

– … – Trà Lê nói, – Em lên xe chờ anh, chú ý đừng để kem rơi vào xe, không thì anh sẽ tẩn em đấy.

– Em cũng chẳng ngu. – Học sinh cấp ba cãi lại một câu rồi lên xe của Trà Lê.

Trà Lê đi băng qua vỉa hè của bãi đậu xe đi về phía chiếc Chameleon tắc kè hoa, anh vừa cảm thấy nhẹ nhõm và vừa có chút thất vọng, anh chưa sẵn sàng gặp lại Úc Bách, nhưng thực tế anh đã tưởng tượng ra rất nhiều lần, nếu họ gặp lại nhau, anh nên nói gì với Úc Bách trong câu đầu tiên?

– Trùng hợp vậy ạ. – Trà Lê mang nỗi lòng phức tạp chào hỏi Úc Tùng, – Bậc cha chú như tổng thư ký mà cũng đi trung tâm thương mại ạ?

Úc Tùng đeo mắt kính gọng mạ vàng, lịch sự mỉm cười nói:

– Không phải, anh đến đây là để chờ em. Muốn tìm được thời gian và địa điểm thích hợp để một mình trò chuyện với em quả thực không dễ dàng gì.

Trà Lê cảnh giác lên, nói:

– Anh muốn làm gì ạ? Sao anh biết em ở đây? Anh theo dõi em?

– Bố mẹ anh làm nghề kinh doanh bán lẻ. – Úc Tùng nói, – Trung tâm thương mại này là họ mở, có nhân viên cửa hàng nhận ra em.

Hàm ý là anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để gặp Trà Lê.

Trà Lê ôm một bụng đầy nghi ngờ đi đến bên chiếc tắc kề hoa, liếc nhìn vào bên trong xe, xác định chỉ có một mình Úc Tùng.

Úc Tùng ra hiệu cho anh lên xe, anh không lo lắng Úc Tùng sẽ gây bất lợi với mình, anh rất có lòng tin về giá trị vũ lực của mình, vì thế ngồi vào vị trí ghế phụ của xe.

Úc Tùng ngồi vào ghế lái, hạ cửa cánh bướm xuống, muốn trò chuyện với Trà Lê trong không gian yên tĩnh. Trà Lê rất quen thuộc với chiếc xe này, khó tránh khỏi nghĩ tới khoảng thời gian trước đây, hỏi:

– Sao giờ anh lại lái chiếc xe này?

Úc Tùng tháo kính ra, Trà Lê cẩn thận quan sát anh, so với… so với Úc Bách, Úc Tùng có nhiều nét đàn ông trưởng thành hơn, miêu tả về “phiên bản Pro” của học sinh cấp ba vẫn là rất chính xác, Úc Bách có thể sẽ như thế này khi bước sang tuổi ba mươi.

– Bởi vì anh không chắc chắn, – Úc Tùng nói, kéo lại sự chú ý gần như hoàn toàn mất tập trung của Trà Lê, anh nói, – Trên xe của anh có lắp thiết bị nghe trộm hay không, cho nên đành phải lái xe của em trai anh đi gặp em.

Trà Lê kinh ngạc:

– Có người muốn nghe trộm anh á? Là ai vậy?

Úc Tùng nói:

– Đây là nguyên nhân anh tới tìm em.

– Ồ. – Trà Lê nghĩ thầm, em tưởng anh đến gặp em để nói chuyện về em trai anh chứ… Bị người ta nghe lén và theo dõi thì thật xui xẻo, loại hành vi trái pháp luật này không thể dung thứ, cảnh sát Trà Lê lấy thái độ đấu tranh với tội phạm trái pháp luật đối với cư dân thành phố nói, – Vậy anh nói cho cảnh sát nghe đi, tình hình như thế nào?

Úc Tùng nói:

– Em còn nhớ trợ lý đặc biệt của anh không?

Trà Lê gật đầu, Úc Tùng nói tiếp:

– Anh đang nghi ngờ cậu ta làm gián điệp bên cạnh anh.

–! – Vụ án lớn nha! Vụ án lớn!!! Trà Lê ngừng thở nói, – Anh có chứng cứ gì không? Vì sao anh lại có nghi ngờ đó

Úc Tùng nói:

– Em có còn nhớ có lần em và Úc Bách đi bệnh viện điều tra vụ án thì có gặp cậu ta không?

Nhắc tới Úc Bách, Trà Lê lại không kìm nén được sự hốt hoảng, gật đầu, cố ép mình tập trung tinh thần, nói:

– Nhớ ạ, em còn nhớ anh ta nói mình đi khám mắt.

– Chính là lần đó. – Úc Tùng nói.

Lần đó, sau khi Úc Bách về nhà có nói lại chuyện vô tình gặp trợ lý đặc biệt ở bệnh viện cho Úc Tùng nghe. Ngày hôm sau Úc Tùng ở trong văn phòng của mình gặp trợ lý đặc biệt, tất nhiên là muốn quan tâm tình trạng mắt của anh ta, nên hỏi tình trạng bệnh tình thế nào, trợ lý đặc biệt trả lời một cách hoàn hảo không có kẽ hở gì, sau đó còn giả bộ bình thường và đưa cho Úc Tùng xem tờ đăng ký nhãn khoa và thuốc nhỏ mắt mà anh ta nhận được.

Úc Tùng cảm thấy hành vi của anh ta lúc đó có chút kỳ lạ.

– Quá cố tình. – Úc Tùng nói.

– Đúng vậy. – Trà Lê đã hiểu ý của anh, nói, – Sau khi trả lời vấn đề bệnh tình của mình, anh ta đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình không hề nói dối, anh ta làm quá nhiều động tác thừa.

Anh lại suy nghĩ một lúc, lúc đó bệnh tâm thần đang bùng nổ lan rộng, nói:

– Lẽ nào trợ lý đặc biệt của anh cũng mắc phải bệnh tâm thần không? Anh ta không muốn bị cấp trên là anh biết, lo lắng bị mất công việc? Đây cũng là một khả năng nha.

Tuy nhiên, Úc Tùng rất chắc chắn về kết luận của mình, bởi vì anh có chứng cứ, nói:

– Anh vận dụng một số mối quan hệ cá nhân để điều tra sự thật bên trong bệnh viện. Ngày hôm đó cậu ta lấy lý do khám bệnh nhân lúc hỗn loạn đã lẻn vào khoa hồ sơ bệnh án của bệnh viện trộm sao chép tất cả hồ sơ của toàn bộ người bệnh có mắc bệnh tâm thần trong thời gian đó.

– Hả? – Trà Lê biết, với tư cách là tổng thư ký tòa thị chính, nếu muốn biết tình hình nội bộ của bệnh viện thì nhất định phải có kênh riêng. Có lẽ ngày đó trợ lý đặc biệt đã thành công lẻn vào phòng hồ sơ bệnh án của bệnh viện, đồng thời anh ta còn dùng thân phận trợ lý đặc biệt của tổng thư ký làm vỏ bọc.

Trà Lê và Úc Bách điều tra sự việc này để duy trì sự ổn định của thế giới truyện tranh, tại sao trợ lý đặc biệt lại muốn thu thập những thông tin này?

Trà Lê không nghĩ ra được, khiêm tốn học hỏi:

– Vì sao anh lại cho rằng trợ lý đặc biệt là nội gián ạ? Biết đâu anh ta chỉ muốn thu thập thông tin bệnh nhân và muốn mở bệnh viện tâm thần chăng?

– … – Trên đỉnh đầu Úc Tùng xuất hiện khung hệ điều hành nhòn nhọn rồi lập tức rụt về, nét mặt anh nghiêm trang nói, – Bởi vì ngoài chuyện này ra, còn có một số chuyện khác liên quan đến thông tin hành chính của tòa thị chính. Nói chung là cậu ta ẩn núp bên cạnh anh nhiều năm như vậy, có lẽ là đã đánh cắp được không ít thông tin tổng thể trực tiếp về thành phố Noah. Anh không có kẻ thù nào, cậu ta rất có thể đang phục vụ một tổ chức đối lập với tòa thị chính, vô cùng có khả năng là tổ chức phản chính phủ.

Trà Lê: -…

Anh nhanh chóng đưa ra phán đoán, đây chắc hẳn không phải nguy cơ tính xã hội, không bắt buộc mình phải thiết lập lại nhận ​​thức mới ở phương diện đó mới có thể chống lại được nguy cơ kia – anh thật sự không bao giờ muốn thiết lập thêm bất kỳ một nhận thức nào nữa cả.

Xác nhận thân phận của trợ lý đặc biệt, nếu anh ta thật sự là nội gián, bắt được kẻ chủ sự sau lưng anh ta và đưa ra trước công lý chắc chắn không quá khó khăn.

– Anh tìm thấy một thiết bị nghe lén trong văn phòng của mình. – Úc Tùng nói, – Anh không chắc nhóm người này đã xâm nhập vào tòa thị chính ở mức độ nào rồi, không chừng ở cơ quan khác cũng có người của họ, nghĩ đi nghĩ về, muốn điều tra ra chân tướng, em là người đáng tin cậy nhất trong số thám tử được lựa chọn.

Trà Lê trầm ngâm suy nghĩ:

– Vậy thì…em sẽ thử điều tra xem đã. Anh đừng rút dậy động rừng vội.

Úc Tùng gật đầu.

Trà Lê nhận được uỷ thác to lớn của Tổng thư ký, nhìn khuôn mặt giống ai đó của Tổng thư ký, không khỏi hỏi:

– Em…em trai anh gần đây khoẻ không ạ?

– … – Úc Tùng đeo kính vào, nói, – Anh đưa nó ra nước ngoài học rồi.

Trà Lê quay trở lại xe của mình, vừa mới đóng cửa xe lại học sinh cấp ba đã hỏi:

– Có chuyện gì vậy anh? Chú đẹp trai ngời ngời kia là anh trai hay là bố của bạn trai cũ anh vậy?

Trà Lê không đáp, nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao Chameleon chéo đối diện, chiếc xe thể thao chạy ngang qua họ, ngay khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Úc Tùng qua cửa sổ xe, anh nhanh chóng đưa tay kéo mở giao diện thông tin của Úc Tùng.

Nhanh chóng lướt qua thông tin ở phần đầu.

Thời gian thực *: Một vụ án quan trọng đã được giao cho cảnh sát Trà Lê, và bây giờ mình sẽ đến thăm em trai mình.

Trà Lê khởi động xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, đuổi theo chiếc xe thể thao Chameleon một đoạn ngắn.

Biểu hiện của Úc Tùng từ đầu đến cuối đều rất khác thường, chưa từng có người nào khi ở chung với Trà Lê sẽ không để lộ ra hệ điều hành, Úc Tùng là người đầu tiên. Nhưng chuyện này là không thể nào. Giải thích duy nhất chỉ có thể là Úc Bách đã tiết lộ cho Úc Tùng biết khung hệ điều hành sẽ không thể nào che giấu được ở trước mặt Trà Lê.

Vì sao Úc Bách lại nhắc nhở anh mình việc này? Úc Bách hy vọng anh mình che giấu điều gì ở trước mặt Trà Lê? Kết hợp với cuối cùng Trà Lê hỏi Úc Tùng dạo này Úc Bách thế nào, Úc Tùng muốn nói lại thôi. Trực giác của Trà Lê cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Học sinh cấp ba không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trà Lê thì không dám nói gì.

Đi theo chiếc xe thể thao Chameleon suốt chặng đường cho đến khi dừng lại bên ngoài một tòa nhà kiểu trang viên với khung cảnh yên tĩnh. Trà Lê bấm vào bản đồ dẫn đường để xem, trên bản đồ cho thấy đây là viện điều dưỡng.

Nhìn thấy Úc Tùng đỗ xe xong và đi vào cổng lớn, Trà Lê đầu đầy dấu chấm hỏi cũng chạy xe đến bên ngoài cổng, mở cửa xuống xe, học sinh cấp ba cũng nhảy xuống theo, hai người đứng đó quan sát toà kiến trúc này.

– Cảnh sát Trà Lê.

Trà Lê giật mình quay đầu nhìn sang, không biết Úc Tùng đi vào đã quay ra và đứng sau họ từ lúc nào rồi. Hiển nhiên là Úc Tùng nửa đường cũng đã phát hiện ra Trà Lê đang bám theo mình, anh ấy không nói gì cả, đi vào cổng lớn viện điều dưỡng, nói:

– Em đi theo anh vào đi.

Học sinh cấp ba có chút sợ sệt, một tay giữ chặt ống tay áo của Trà Lê, ý bảo Trà Lê đừng đi vào. Trang viên này thoạt nhìn có kết cấu bên trong rất sâu, rất yên tĩnh, không rõ bên trong là cái gì.

Trà Lê nói:

– Em lên xe chờ anh.

Lần này học sinh cấp ba không nghe theo, nhất quyết đi theo Trà Lê, hai người đi theo sau Úc Tùng, băng qua đình viện tao nhã và rừng trúc yên tĩnh, đi đến một toà lầu nhỏ phía sau.

Sau khi đi lên trên tầng, Úc Tùng đưa họ vào một căn phòng rất rộng rãi ở giữa.

Bên trong phòng, Úc Bách đang nằm yên lặng trên giường, bên cạnh có một chiếc máy đo điện tâm đồ đang kêu bíp bíp, có mấy đường dây nối ngực, bụng và ngón tay của Ngọc Bạch, trên cổ tay đang truyền dịch và ống truyền tĩnh mạch, bên trong là chất dinh dưỡng có màu trắng sữa.

Bên tai Trà Lê nổ ầm vang, anh trợn tròn mắt chừng nửa phút mới khó khăn hỏi:

– Anh ấy bị làm sao vậy ạ?

Úc Tùng nói:

– Anh đã đồng ý với nó là không nói, nhưng là tự em phát hiện ra, anh nghĩ mình cũng không phải nuốt lời.

Trà Lê lặp lại câu hỏi:

– Anh ấy bị làm sao vậy ạ?

– Nghạt thở, – Úc Tùng nói,- Từ lúc cứu được thì vẫn luôn như này.

Trà Lê không thể tin nổi:

– Vì sao lại ngạt thở ạ? Có người muốn hại anh ấy ạ?

– … – Úc Tùng dùng ánh mắt đau khổ nhìn Trà Lê, – Nó đã quay về rồi.

Trà Lê đột nhiên nhớ tới Úc Bách từng nói, sau khi du hành thời gian, cơ thể của Chiêm Tinh vẫn còn ở lại thế giới thực, khi hoạt động não bộ của cậu ấy xuất hiện hoạt động bất thường, cậu ấy có thể được giải cứu ở thế giới thực bằng cách đánh thức cậu ấy dậy.

Tương tự…Úc Bách cũng là như vậy.

Úc Bách dùng thủ đoạn nào đó khiến bản thân ngạt thở đến chết, nhân viên cơ sở chịu trách nhiệm giám sát cơ thể hắn ở trong thế giới thực đã đánh thức hắn, nên hắn… đã về nhà rồi.

– … – Trà Lê cố gắng bình tĩnh nói, – Quay về nhà, quay về cũng tốt, em còn đang lo lắng anh ấy không thích ứng được cuộc sống mới ở nơi này cơ.

Anh lại nghĩ đến trước mặt chính là em trai của Úc Tùng, vội vàng áy náy ngừng nói.

Úc Tùng chỉ cười nhẹ.

Trà Lê vẫn không thể yên tâm, hỏi:

– Có chắc chắn 100% rằng anh ấy trở về an toàn không ạ?

Úc Tùng không chút nghĩ ngợi đáp:

– Có.

Trà Lê có chút nghi ngờ, đe doạ:

– Tổng thư ký, em nghĩ chắc anh biết em có năng lực gì rồi đấy, anh đừng có mà nói dối em.

Úc Tùng nhìn Trà Lê, lại nhìn Úc Bách trên giường bệnh, nói:

– Nó lựa chọn quay về là để tìm cơ hội viết lại số mệnh của thự trưởng các em.

Trà Lê lắp bắp:

– Gì ạ?

Úc Tùng nói:

– Như chúng ta đã thấy, thự trưởng hiện tại rất khoẻ mạnh, cho nên anh biết Úc Bách đã thành công rồi.

Hết chương 60

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play