Trà Lê xác nhận thêm mấy lần, giao diện thông tin của ông chủ vẫn dừng ở giao diện ký tự hỗn loạn, không hề xuất hiện thêm biến hóa gì khác.
Bởi vậy có thể thấy được rằng nơi tới của ông chủ 2.0 cùng với Úc Bách xuyên truyện tranh chắc chắn là không giống nhau.
Vậy thì ông chủ 2.0 rốt cuộc là người nơi nào?
Nếu chân tướng giống như Trà Lê vàÚc Bách suy đoán, ông chủ 2.0 thay thế 1.0 là kết quả do con người can thiệp, 2.0 và giám đốc đồng phạm với anh ta làm thế nào mà làm được?
Bartender đi tiếp đón những khách khác, trên tủ rượu trong quán có ghim lịch làm việc của nhân viên, Úc Bách vừa rồi để ý tới tờ giấy, ra hiệu cho Trà Lê nhìn xem.
Trà Lê không hiểu, hỏi:
– Cái kia có gì vậy?
– Em nhìn góc bên dưới đi. – Úc Bách nói, – Chỗ ký tên í.
Trà Lê nhìn kỹ, chỗ ký tên hình như là hai chữ “Lam Quân”.
– Đây là chữ ký của ai? – Trà Lê mù mịt quay lại hỏi.
– Ông chủ cho anh xem một đoạn nhạc piano mà anh ta tự viết, – Úc Bách nói, – Nó cũng được ký bằng chữ ký này. Lúc đó anh không để ý đến mấy, hiện tại nhìn thấy chữ ký tên ở trên thời khóa biểu đó.
Nhưng ông chủ thực sự, cũng tức ông chủ 1.0, lại không hề có cái tên này.
Trà Lê suy đoán:
– Đây là tên thật của 2.0! Anh ta thế mà dám công khai dùng tên thật của mình ở nơi này?
– Anh không dám chắc. – Úc Bách nói, – Cái tên không đại diện cho gì cả, mình cũng không thể dùng cái này để chất vấn anh ta. Anh ta hoàn toàn có thể nói đó là nghệ danh của mình.
Trà Lê nói:
– Ừm…cái này còn nghi vấn.
Anh có một số liên tưởng mơ hồ, sau đó anh nằm xuống quầy bar và xem kỹ các chữ ký trên thời gian biểu làm việc.
Úc Bách vỗ tay lên lưng anh, hỏi:
– Làm sao vậy?
Trà Lê nói:
– Hình như em đã gặp cái tên này ở đâu rồi, nhưng mà không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
– Hai chữ Lam và Quân này là cái tên thường được lấy để đặt trong thế giới giả tưởng. – Úc Bách nói, – Giống như nam chính trong tiểu thuyết mạng đều thích họ Cố vậy đó.
– Ồ thế à? Cũng không phải là không có khả năng này. – Trà Lê thật sự không nghĩ ra đành phải tạm thời tiếp nhận cách nói này, rất lo lắng nói, – Xem ra chúng ta đã rút dây động rừng, giám đốc chắc chắn sẽ không bàn chuyện hợp tác với chúng ta nữa đâu.
Úc Bách suy nghĩ rồi nói:
– Anh ta sẽ phái ra sát thủ đi xử lý hai chúng ta hay sao?
Trà Lê nghe thế biểu cảm rất xuất sắc đang muốn lên tiếng, Úc Bách giành nói:
– Hiểu rồi, tất cả đều là do nhân cách đạo đức trong thế giới thật của bọn anh suy thoái, thế mà lại có những tình huống cực kỳ tồi tệ người xấu dám tấn công cảnh sát trước. Những chuyện tồi tệ như vậy sẽ không bao giờ xảy ra ở thành phố Noah.
Trà Lê gật đầu như lẽ đương nhiên, còn nói:
– Anh đừng có nói mát kiểu đấy, nếu chúng ta giờ muốn đi bắt giám đốc, anh ta thể nào cũng chống lại chúng ta. Hiện tại còn chưa tới bước đó, anh ta làm sao dám chủ động đi làm hại cảnh sát được? Còn nói cái gì mà sát thủ? Đây chỉ là một nghề cổ xưa chỉ có thể tìm thấy trong các tác phẩm văn học nghệ thuật thôi, hiện thực làm sao mà có được. Điên rồi hay sao?
Úc Bách cố ý cãi lại:
– Thu nhập của sát thủ rất cao, người chết vì tiền chim chết vì mồi, cũng không phải là không thể.
– Chính vì thu nhập rất cao nên mới không có ai làm. – Trà Lê nói rất có sách mách có chứng, – Sát thủ có thu nhập cao, anh ta làm thế nào để khai thuế hợp pháp đây? Nếu thật sự có người làm cái nghề này, cảnh sát còn không bắt hắn thì cục thuế vụ cũng đã bắt hắn trước rồi. Lấy thuế của dân dùng thuế của dân, trốn thuế lậu thuế không khác gì cướp đoạt chính quyền, tùy theo số tiền mà bị tống vào tù, mức án cao nhất là chung thân.
Úc Bách: – …
– Anh cạn lời cái gì? – Trà Lê nhìn một loạt dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu hắn, không thể tin nổi nói, – Không phải chứ, chỗ các anh trốn thuế lậu thuế không phải tội phạm á? Sẽ không bị bắt ngồi tù á?
Hôm nay không thể trò chuyện được nữa, Úc Bách cảm giác thế giới thực ở trong mắt Trà Lê là thế giới không khác gì Gotham.
Úc Bách nói:
– Không quan trọng, chúng ta không thảo luận về cái này nữa. Hiện tại chúng ta đã xác định là rút dây động rừng, kế tiếp nên làm gì đây?
Giám đốc chắc là đã biết thân phận thật sự của họ, điều này đã tuyên cáo vô gian đạo đã thất bại.Ông chủ và giám đốc là một đám mè lứa với nhau, anh ta có thể thành công thay thế được ông chủ ban đầu, trong chuyện này giám đốc cũng đã trợ giúp không ít. Mối quan hệ của hai người này là một bí ẩn.
Tuy nhiên, có thể loại trừ một ý tưởng kỳ quái trước đó của Úc Bách, giám đốc và ông chủ tuyệt đối không phải tráo đổi linh hồn, bởi vì vị giám đốc lòng dạ rất sâu này tuyệt đối không thể là ông chủ 1.0 không có tố chất chút nào kia được.
Trước mắt xem ra sóng điện não của ông chủ 1.0 rất có thể là bị giám đốc cùng với ông chủ 2.0 thông qua biện pháp gì đó mà liên thủ tống ra ngoài, và 2.0 đã chiếm giữ và sử dụng thân phận và cơ thể của 1.0.
Việc tách sóng não và cơ thể nằm ngoài phạm vi công việc của cảnh sát, Trà Lê muốn tra cũng không biết nên bắt đầu tra từ chỗ nào. Anh vẫn muốn tra từ đồ vật có thể điều tra trước.
Trà Lê nói:
– Chắc là giám đốc đang rất hối hận việc anh ta tiết lộ một tấn hàng cấm cho chúng ta, số lượng khủng như vậy sẽ biến thành gánh nặng kéo anh ta xuống. Anh ta chắc sẽ đoán được chúng ta sẽ đến trung tâm kho hàng để điều tra số lượng một tấn hàng của anh ta được giấu ở đâu.
– Bây giờ là cuộc chiến tranh giành thời gian. – Úc Bách hiểu ra, nói, – Nếu anh là anh ta, anh sẽ chuyển hàng lậu ra ngoài trước khi cảnh sát đến điều tra. Cách tốt nhất là vận chuyển ra ngoài rồi lập tức tiêu hủy, đến lúc đó chết không đối chứng, cánh sát sẽ không có chứng cứ để bắt anh ta.
Trung tâm quản lý kho hàng thuộc sở hữu của chính quyền thành phố, làm việc từ 9 giờ đến 5 giờ, không xử lý bất kỳ công việc nào ngoài giờ làm việc, kể cả việc công và việc riêng. Nếu không đúng thời gian đi làm của người ta thì cũng chỉ đợi ngày hôm sau rồi lại đến.
Trà Lê và Úc Bách đêm nay không thể đi điều tra được nữa, đêm nay giám đốc cũng không thể di dời hàng hóa của anh ta được.
– Để xem sáng mai ai sẽ nhanh hơn. – Trà Lê nắm tay, trịnh trọng nói.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi cửa trung tâm quản lý kho hàng mở ra, Trà Lê là người đầu tiên lao vào, theo sát là Úc Bách, tìm quản lý trung tâm, Trà Lê xuất trình giấy tờ tùy thân ra và yêu cầu hỗ trợ điều tra, muốn kiểm tra xem kho nào đã nhận hàng rời từ Công ty Công nghệ sinh học trong gần nửa năm qua, đồng thời kiểm tra từng biên lai, hai lô hàng lậu chắc hẳn đã thông qua hải quan và được chuyển thẳng vào kho lưu trữ. Để tránh bại lộ nội dung thật, giám đốc chắc chắn sẽ không cho phép di chuyển thường xuyên.
Việc kiểm tra rất nhanh đã có kết quả.
– Nhanh vậy à? – Trà Lê nghe chủ quản nói đã tìm được rồi thì vô cùng kinh ngạc.
Anh cho rằng ít nhất phải xem hết tài liệu kho hàng của thành phố thì mới có phát hiện, nếu giám đốc cũng không lấy danh nghĩa công ty mà là dùng cái tên khác để ký gửi, việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn, không ngờ nhanh như vậy mà đã có manh mối.
Chủ quản nói có một kho hàng buổi sáng hôm nay nộp đơn xin lấy đi hơn 800 kg thuốc, đã được ký gửi cách đây nửa năm và thuộc về Công ty Công nghệ sinh học Bất Khả Chiến Bại. Ông ta cho Trà Lê xem biên lai lưu trữ khi nó được giao, có chữ ký tay của giám đốc, nội dung là dược phẩm nhập khẩu, đánh dấu sợ ánh sáng.
Trà Lê vội hỏi:
– Kho hàng này ở đâu? Có thể liên hệ trực tiếp được không? Mau ngăn cản bên đó lại, không thể để họ lấy đồ đi.
Chủ quản gọi điện thoại, tiếc nuối báo lại:
– Đã mang vào rồi, ba phút trước, xe vận tải vừa mới rời khỏi kho hàng.
Trà Lê suýt nữa thì bị đau tim.
– Có biết được vận chuyển đến đâu không? – Úc Bách kịp thời hỏi vấn đề mấu chốt, – Vừa rồi tôi xem nội quy và quy định được dán trên tường. Theo quy định, khi lấy hàng, người lấy hàng phải báo đơn vị nhận hàng thì mới được lấy hàng đi, có đúng thế không?
Chủ quản lại gọi lại để hỏi, bên kia trả lời lại, đơn vị tiếp nhận là một nhà kho nhỏ mang tên Công nghệ sinh học Bất Khả Chiến Bại.
Trà Lê cảm ơn chủ quản và ngay lập tức rời đi cùng Úc Bách. Trà Lê lái xe, Kỹ năng lái xe của anh giỏi hơn Úc Bách rất nhiều. Úc Bách lái xe quá ổn định, bình thường ngồi xe hắn rất thoải mái, thế nhưng lúc cần truy bắt tội phạm thì kỹ thuật lái xe của Trà Lê vẫn đáng tin cậy hơn.
Trà Lê vừa khởi động vừa liên lạc với trung tâm thông tin cảnh sát, báo biển số xe tải và yêu cầu cử một máy bay giao thông không người lái theo dõi chiếc xe tải để xác định hướng đi của nó.
Tên tuổi “cảnh sát Trà Lê” cực kỳ hữu dụng trong sở cảnh sát, khi người điều hành trung tâm nghe nói là anh thì không hỏi lý do đã bày tỏ phối hợp vô điều kiện với cảnh sát, lập tức phái ra máy bay không người lái, xác nhận chiếc xe tải đang hướng về một kho hàng nhỏ ngay phía trước.
Trà Lê dẫm chân ga, chở Úc Bách lao đi như gió chạy đến kho hàng nhỏ kia để chặn lô hàng lậu hơn 800 kg này.
– Có lẽ chúng ta sẽ bắt ngay tại trận! – Trà Lê cực kỳ kích động, nói với Úc Bách, – May mà anh đọc được nội quy trên tường, chúng thực sự rất hữu dụng! Em thậm chí còn không nghiêm túc đọc cơ, có học sinh giỏi đúng là quá tốt đi. Bằng không thì chắc em hai mắt tối sầm, suýt chút nữa tức chết vì thế mà lại bị giám đốc đoạt trước đấy.
Úc Bách lại bỗng nhiên rất ngờ vực, nói:
– Vì sao anh ta lại vận chuyển hàng cấm quay về kho hàng nhỏ? Đây là thao tác gì? Chúng ta đang phát sầu vì không tìm thấy thứ này, anh ta vận chuyển ra rồi lẽ nào không tìm một nơi an toàn để tiêu hủy à? Cho dù không nỡ tiêu hủy lô hàng này vẫn muốn giấu kín thì ít nhất cũng nên tìm một nơi không có mối liên quan gì với mình chứ, thế mà lại ngang nhiên công khai vận chuyển đến kho hàng mang tên công ty mình hay sao?
Trà Lê bị hắn nhắc nhở cũng thấy rất lạ, máy bay không người lái của cảnh sát đã đồng bộ hóa đường di chuyển của xe tải với định vị trên điện thoại di động của Trà Lê, chiếc xe tải sắp đi đến nhà kho nhỏ.
– Liệu có phải là âm mưu gì không? – Úc Bách nói.
– Là âm mưu cũng hết cách thôi. – Trà Lê biết hiện tại do dự cũng vô dụng, quyết đoán đưa ra quyết định, – Cho dù có âm mưu cũng không thể mặc kệ, cần phải đến tận nơi để xem thế nào.
Úc Bách cũng không có ý kiến gì, chỉ nói:
– Được, dù sao thì anh đều nghe em cả.
Trà Lê nói:
– Cảnh sát thực tập, lát nữa anh mặc áo chống đạn vào, em cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt.
Nhà kho nhỏ này thuộc về công ty công nghệ sinh học nằm dưới chân một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố, có kết cấu nhà tiền chế và quy mô rất nhỏ.
Trà Lê đậu xe bên ngoài nhà kho, bên ngoài không có người nào canh gác, cửa nhà xưởng mở toang, có một chiếc xe tải nhỏ đậu ở ngay bên trong cửa, từ bên ngoài nhìn vào, nhà kho có vẻ rất trống rỗng, ở đó không có tiếng người.
– Anh có một dự cảm không tốt lắm. – Úc Bách nói, – Đại kết cục của rất nhiều bộ phim hành động sẽ là một trận đấu trùm BOSS đẫm máu ở một nơi như thế này.
Trà Lê đồng ý:
– Em cũng có xem mấy bộ phim kiểu này rồi, vai chính bị đánh chỉ còn hơi thở cuối cùng, thế rồi đột nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, một chiêu hạ gục trùm Boss. Em không hiểu vì sao lúc nào cũng là như vậy. Làm cho em lúc còn nhỏ còn tưởng rằng muốn đánh bại BOSS thì trước tiên cần phải bị BOSS đánh đến chết đã.
Úc Bách cười rộ lên, nói:
– Chúng ta còn đi vào không?
Trà Lê nói:
– Đương nhiên rồi, tới cũng tới rồi.
Xuống xe, Trà Lê đã chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng bị đánh đến tàn huyết, hít thật sâu, và sải bước về phía trước, Úc Bách lập tức đi theo nắm tay anh, sau đó bộ phim hành động thoáng chốc chuyển sang cảnh yêu đương.
Hai người đi vào kho hàng, thì thấy bên trong rộng hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài, trong nhà kho chẳng có gì ngoài những chiếc xe tải lớn đang đậu, nhưng sàn nhà và tường rất sạch sẽ, nghĩ đến nơi này không phải không được sử dụng mà rất giống như tạm thời bỏ trống.
Úc Bách tạm thời buông tay Trà Lê ra, đi vòng quanh chiếc xe xem xét cẩn thận một lượt, xác định bên trong không có ai mới đi vòng ra phía sau, ý đồ mở cửa khoang chở hàng.
Trà Lê thì lại quan sát quanh nhà kho, nhìn ra ngoài qua cửa sổ phía sau, phía sau có núi và đá, khi anh mở cửa sổ nhìn xung quanh thì chỉ có tiếng gió núi. Anh hậm hực đi trở lại bên cạnh xe nói:
– Chắc chắn chúng ta đã trúng bẫy của giám đốc rồi, bên trong xe này tám mươi phần trăm không có thứ mà chúng ta đang muốn tìm, chắc là anh ta đã đổi trắng thay đen ở trên đường và mang thứ đã đánh tráo đi tiêu hủy, rồi lại dùng chiếc xe này lừa chúng ta tới nơi này.
Úc Bách đã mở ra cửa khoang chở hàng, sững sờ tại chỗ.
Trà Lê nhìn thấy vẻ mặt của hắn, vội vàng bước tới xem chuyện gì đang xảy ra.
Khoang chở hàng chứa đầy những túi nhựa kín đựng bột màu trắng, mỗi túi nhựa chỉ to bằng lòng bàn tay, mỗi túi bột nặng khoảng năm mươi gram, được đóng thành từng nhóm mười chiếc lớn, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, cửa xe thình lình bị mở ra… cảnh tượng này cực kỳ chấn động, đủ để bắn chết một trăm lần.
– Ôi trời… – Úc Bách chấn động sốc nặng, ngoài số lượng quá khổng lồ ra, thứ này từ bề ngoài mà nói căn bản chính là cái thứ thường thấy ở trong các bộ phim hình sự chống mai thúy đây mà.
Sao lại thế này? Một thế giới truyện tranh vô cùng yên bình thế mà lại tồn tại thứ độc hại này ư?
Sắc mặt Trà Lê còn nghiêm trọng hơn, hủy túi lớn lấy một túi nhỏ trong đó ra, mở ra, nhúng ngón tay vào một ít bột kết tinh trong túi, chuẩn bị cho vào miệng.
–! – Úc Bách vội kéo cổ tay anh lại, nói, – Em định làm gì thế?
Trà Lê nói:
– Em muốn nghiệm xem có phải thứ chúng ta đang tìm không thôi mà.
Úc Bách hoảng sợ:
– Đây mà là cách kiểm nghiệm à? Có hại cho cơ thể đấy biết không? …À không phải, em chắc chắn mình biết kiểm nghiệm không? Đừng có nghịch.
Trà Lê nói:
– Chỉ một chút thôi, không ảnh hưởng đến cơ thể đâu. Cái này dễ nghiệm lắm, để em dạy cho anh, ừ, anh cũng dính một chút vào đầu ngón tay đi.
Úc Bách: –?
Hắn cảm thấy chắc mình cũng bị điên rồi, bắt chước theo Trà Lê cũng nhúng một ít bột trắng kết tinh vào đầu ngón tay, cũng giống như Trà Lê đưa vào trong miệng nếm thử.
Trà Lê phân biệt xong thì phun ra, căm hận thấu xương nói:
– Chính là thứ này rồi!
Úc Bách cũng phân biệt rõ:
– …Nó ngọt, ngọt á?
Trà Lê nói:
– Ngọt là đúng rồi! Để em nói cho anh biết làm thế nào để đánh giá xem nó có phải là loại vật này hay không. Nhìn bề ngoài, nó là một loại bột tinh thể màu trắng, khi nếm thử, nó có vị ngọt đến phát ngấy…Anh đừng nhúng nữa, lại còn muốn ăn à? Chỉ một chút thôi đấy, đừng lấy nhiều.
Úc Bách lại dùng ngón tay nhúng thử một chút để muốn xác nhận thêm lần nữa.
Trà Lê cảnh cáo:
– Thứ này có tính gây nghiện, vừa rồi một lượng nhỏ cũng không sao, ảnh hưởng cũng không lớn, thế nhưng nếu anh ăn nhiều một chút sẽ nghiện, ngày nào cũng chỉ muốn được cắn một miếng thôi là anh sẽ thành con nghiện. Anh mà bị thế thì chắc chắn sẽ không được chuyển chính thức đâu đấy.
– … – Úc Bách mù mờ không xác định hỏi, – Nhưng thứ này chẳng phải là đường à?
Trà Lê buồn bực nói:
– Hả? Em tưởng anh đã biết sự nguy hiểm của thứ này rồi, vậy tại sao mỗi lần nhắc đến annh lại ra vẻ hiểu biết? Vậy là anh không biết nó là gì hả?
– Anh tưởng đây là ***… – Úc Bách bị vi phạm từ cấm của hệ thống làm cho đầu to lên, nói, – Anh tưởng rằng thứ mà anh nghĩ cũng là thứ mà em nói, vừa lúc đều là từ bị cấm, cho nên rốt cuộc thì thứ này là gì, có nguy hại gì?
Trà Lê giới thiệu:
– Thứ này một khi cắn vào thì sẽ nghiện, dần dà, sẽ làm cho thần chí mơ hồ, không học hành vào đầu được, cũng không thể chuyên tâm làm việc, không thưởng thức được những tác phẩm nghệ thuật hay văn tự bình thường, trong lòng chỉ muốn cắn thứ này mới có thể giảm bớt tình trạng bệnh trong thời gian ngắn, nhưng làm thế chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Cuối cùng chỉ có thể được gửi đến các cơ sở chuyên biệt để điều trị cai nghiện.
– … – Úc Bách đã loáng thoáng hiểu một chút rồi.
Hàng cấm *** rất có thể là…đường công nghiệp.
Bột màu trắng, có tính gây nghiện, có nguy hại lớn đối với thể xác và tinh thần của thanh thiếu niên, kết hợp với những miêu tả vừa rồi của Trà Lê, tổng kết ra thì có lẽ chính là …cắn đường công nghiệp, trong thế giới truyện tranh thì là một hành vi tương tự như như cắn thuốc, chỉ là mức độ nhẹ hơn.
Úc Bách: – …
Đây hẳn là một loại giả thiết hoang đường của thế giới giả tưởng hóa, giống như công cụ sửa chữa của Vị Bảo Biện. Thế nhưng Úc Bách vẫn không thể hiểu được, chỉ là đường công nghiệp thôi, có nghiêm trọng như vậy không?
Từ bị cấm bị hạn chế, Trà Lê cũng rất buồn bực xem giải thích như thế nào, anh túm lấy cọng tóc ngốc, nói:
– Để em nói từ đầu vậy, lịch sử của thứ này từ hợp pháp đến hàng lậu là một câu chuyện dài.
– Cách đây rất lâu, thứ này không phải hàng lậu, có thể mua bán sử dụng hợp pháp, lúc đó chỉ xuất hiện ở một khu vực nhỏ, chỉ có một số ít người sử dụng.
– Sau này, nền kinh tế của thành phố Noah phát triển nhanh chóng, nhu cầu theo đuổi tâm linh của cư dân ngày càng cao hơn và phong phú hơn. Tuy nhiên, năng lực của những người sáng tạo văn học và nghệ thuật vẫn chưa theo kịp sự phát triển của thời đại và nhu cầu của cư dân.
– Lúc này, một số nhà văn, họa sĩ truyện tranh và nhà viết kịch, sau một số thử nghiệm, dần dần phát hiện ra rằng chỉ cần đưa một số thứ này vào tác phẩm của mình, độc giả và khán giả có thể tạm thời mất đi lý trí và khả năng phán đoán và điên cuồng theo đuổi những tác phẩm thô thiển của mình. Những người này thông qua phương thức này đã đạt được danh tiếng và sự giàu có nhờ những tác phẩm được sản xuất kém, kiếm được rất nhiều tiền và đã thu hút nhiều người cùng phong cách đã bắt chước làm theo.
– Kết quả cuối cùng, chính là tạo thành việc sử dụng rộng rãi loại thứ này ở Thành phố Noah, nó không chỉ làm cho những người nghiện không thể nào đánh giá cao các tác phẩm nghệ thuật mà còn khiến nhiều người sáng tạo phụ thuộc ỷ lại quá mức vào sự hấp dẫn của loại thứ này đối với khán giả của họ, đánh mất đi khả năng và sức sống của sự sáng tạo.
– Đã lâu rồi ở thành phố Noah hầu như không có tác phẩm văn học nghệ thuật đáng khen ngợi nào được xuất bản. Người đã nghiện thì lạc vào trạng thái ảo giác dopamin ngắn hạn. Người không nghiện thứ này chỉ có thể vào đó xem đi xem lại. Sống lại những tác phẩm kinh điển trong quá khứ.
– May mắn chính là, ngay lúc đó lãnh đạo thành phố đã kịp thời hạn chế ảnh hưởng của thứ này ở thành phố Noah, đồng thời thông qua quy định để hoàn toàn biến nó thành hàng lậu.
– Nếu không phải như thế, văn học và nghệ thuật sẽ hoàn toàn lụi tàn ở vùng đất của Thành phố Noah này rồi.
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT