Đương nhiên ông ta biết người này là ai, người này chính là Lạc Tinh Xương, con trai của Lạc Minh Sa.

Lạc Tinh Xương xuất hiện trong quan tài, chứng tỏ kế hoạch hôm nay đã thất bại.

Tần Thụ Nghĩa cũng nhìn về phía Tôn Trường Hải. Ông ta không quen biết Lạc Tỉnh Xương, chỉ từng gặp Lạc Minh Sa. Mọi chuyện cần thiết đều do Tôn Trường Hải và Lạc Minh Sa sắp xếp.

Lạc Tinh Xương liều mạng leo ra khỏi quan tài, bò tới bên chân của Tôn Trường Hải, khóc nói: “Ông Tôn cứu mạng! Ông Tôn cứu mạng! Chúng ta bị nhà họ Lý phát hiện ra rồi, chú tôi chết rồi! Bọn họ còn định giết cả tôi nữa!”

Mọi người ở đây đều không hiểu gì, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Có điều vẫn có người thông minh đoán ra được đại khái vấn đề, chắc chắn người này được Tân gia sai đi làm gì đó bất lợi cho nhà họ Lý.

Đương nhiên lúc này Tôn Trường Hải không thể thừa nhận mình quen biết Lạc Tỉnh Xương, ông ta nghiêm giọng bảo: “Tôi không quen biết cậu! Nếu như cậu bị người ta ép làm chuyện mà cậu không muốn làm thì có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể đòi lại công bằng cho cậu. Còn nếu cậu vẫn tiếp tục ngồi đây nói hươu nói vượn thì chớ trách tôi không khách khít”

Ông ta đang nhắc nhở Lạc Tỉnh Xương không nên nói lung tung. Nếu Lạc Tinh Xương thông minh thì lúc này nên quay ra cắn ngược lại Lý Dục Thần một phát.

Nhưng Lạc Tỉnh Xương đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong sân của †ổng đàn Yếu môn nên đâu còn có gan dám cắn Lý Dục Thần.

Anh ta ôm chặt bắp đùi của Tôn Trường Hải, khẩn cầu: “Ông Tôn, cứu mạng! Ông không cứu tôi thì tôi chết chắc!”

Anh ta làm Tôn Trường Hải tức điên, hất chân một cái, đá văng anh ta ra ngoài.

Tân Thụ Nghĩa nhìn Lý Dục Thần, cả giận nói: “Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Lý Dục Thần cười khẩy: “Tần gia, ông sai người chôn quan tài nhỏ trong nhà tôi, tôi tặng lại cho ông một chiếc quan tài lớn, đây gọi là bánh ít trao đi, bánh quy trao lại”.

“Hừ, quan tài lớn quan tài nhỏ cái gì, tôi không biết cậu đang nói gì”.

“Ồ, đường đường là Tông Sư Sách Môn nhưng lại có gan làm mà không có gan nhận à?”

Lý Dục Thần nhẹ nhàng chìa tay ra.

Sư phụ Vinh lấy ra một chiếc quan tài nhỏ tinh xảo, đặt vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cầm lấy nhìn thoáng qua: “Chú đoạn hồn, quan tài Tuyệt Hộ, đây là thủ đoạn của Bắc Vu. Tôi vốn cho rằng ông chỉ là một người giang hồ Sách Môn nên không thèm so đo với ông. Thế nhưng ông lại dùng thủ đoạn hạ lưu này, sai người chôn quan tài trong nhà tôi, còn sai vu sư bày tế đàn tụng chú đoạn hồn, muốn cắt đứt đường sống của nhà họ Lý, khiến nhà họ Lý từ này đoạn tử tuyệt tôn”.

Lý Dục Thần nói rồi mở quan tài ra, lấy một con rối ra.

Con rối này sống động như người thật, trên mình bọc vải trắng, cắm đầy kim châm, trông giống một con nhím.

Mọi người thấy vậy bất giác nổi da gà.

“Nói hươu nói vượn!”, Tân Thụ Nghĩa giả bộ giận dữ: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi hết”.

“Vậy à?”, Lý Dục Thần cười khẩy, chỉ vào Lạc Tỉnh Xương, nói: “Vậy nghĩa là anh ta tự ý bày ra trò này phải không? Xem ra nếu tôi giết anh ta thì Tân gia cũng sẽ không nói gì hết phải không?”

“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi, cậu thích giết hay không là chuyện của câu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play