Một tiếng “ầm giòn vang, hai bên thái dương Lạc Minh Sa lõm xuống, hai mắt lồi ra, bật ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đất, lăn ra thật xa, phủ đầy bụi băm.
"Ôi, cậu đúng là rất tàn nhẫn, giết cả người của mình!", sư phụ Vinh nói: "Quả nhiên còn không bằng một con chớ".
Lưu Vân Phong đẩy thi thể Lạc Minh Sa sang một bên, hừ lạnh một tiếng: "Nói nhiều cũng vô ích, chịu chết đi!"
Sau đó anh ta lao vào, một chiêu “Hắc Hổ đào tim”, đánh thẳng vào trái tim của sư phụ Vinh.
Một quyền này uy lực và nặng nề, nắm đấm còn chưa giáng xuống, sức lực đã đến trước, không khí giữa hai người bị anh ta thổi bay.
Mắt thấy lồng ngực sư phụ Vinh chỉ còn cách hai tấc, nếu cứ tiến về phía trước, lồng ngực sẽ sụp xuống, trái tim sẽ vỡ vụn.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Lưu Vân Phong liền đứng yên bất động. Anh ta mở to mắt nhìn sư phụ Vinh, trong mắt tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Sư phụ Vinh nhìn anh ta, lắc đầu nói: "Tên họ Lạc lừa tôi, tôi vốn định chặt ông ta như chặt vịt. Cậu lại đánh chết ông ta, tôi chỉ có thể chặt cậu".
"Có thể cậu không biết kỷ lục của tôi, tôi đã thái hai mươi tám con vịt trong ba phút, mỗi con có 108 miếng, quan trọng là độ dày mỗi miếng đồng đều, da và thịt không bị tách rời..."
Sư phụ Vinh đứng đó không ngừng lải nhải, trên mặt Lưu Vân Phong rơi xuống từng mảnh thịt...
Cùng lúc đó, bắt đầu từ ấn đường của Lưu Vân Phong đi xuống, xuất hiện một đường đỏ mảnh dài, xuyên qua sống mũi, môi, cằm và dọc xuống một đường, quần áo trên ngực cũng bị xé toạc, vạch đỏ xỏ xuyên qua khắp lồng ngực anh ta.
Sau đó, cơ thể anh ta ngã xuống ầm ầm.
Sư phụ Vinh lắc đầu, thở dài: "Chậm quá, vẫn là quá chậm, chỉ có tám miếng, một đao cần có chín miếng mới đúng".
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh hãi, đặc biệt là Lưu Tỉnh Xương người vẫn chưa chết, lúc này anh ta sợ đến nỗi bắp chân run lẩy bẩy, ruột co thắt, cơ bàng quang lỏng lẻo, ào ào...
Đây đâu phải là đầu bếp? Đây chính là Diêm Vương!
"Khoái đao Vinh môn! Ông là Vinh khoái đao?"
Một người bước ra từ đám ăn xin.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu phẳng phịu, quần áo rõ ràng rất mới, nhưng trên đó lại có một miếng vá lớn.
Ông ta cũng cầm một cây gậy trên tay, nhưng nó khác với những cây gậy trong tay những tên ăn xin khác, cây gậy của ông ta có màu đen tuyền, rất nhiều nhánh, trông như là dùng phân chó ghép lại với nhau.
"Sau khi Trương Điên chết, Yếu Môn ở thủ đô đã biến mất, ông lại là ai?", sư phụ Vinh hỏi.
“Ai nói sư phụ tôi chết thì thủ đô sẽ không còn Yếu Môn nữa?”, người nọ ngẩng đầu cười haha: “Đệ tử Yếu Môn chúng tôi trải khắp thiên hạ, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có ăn xin, nơi nào có ăn xin thì sẽ có Yếu Môn!"
“Sư phụ ông?”, sư phụ Vinh nheo mắt nhìn ông ta: "Tôi biết rồi, ông là Lương Kim của thành phố Đường?"
Trương Điên là một Tông Sư của Yếu Môn, đương nhiên cũng có đệ tử. Nhưng phần lớn nhân vật quan trọng bên người ông ta đều đã chết trong mưa kiếm của Lý Dục Thần.
Sau đó sư phụ Vinh đã điều tra, phát hiện ra con cá lọt lưới lớn nhất bên người Trương Điên chính là Lương Kim. Lương Kim là người gốc thành phố Đường, vốn là một trong những bá chủ ở thành phố Đường, sau này nhận Trương Điên làm sư phụ, trở thành người đứng đầu Yếu Môn ở thành phố Đường.
“Sao không đợi ở thành phố Đường, chạy tới thủ đô làm gì?” Vinh đại nhân nói.
"Ồ, thành phố Đường lớn bao nhiêu, thủ đô lớn bao nhiêu?", Lương Kim cười nói: "Vinh khoái đao, đừng tưởng sư phụ tôi không còn nữa thì ông có thể tới tung hoành ở thủ đô. Tôi nói cho ông biết, chỉ cần Lương Kim tôi còn ở đây, một người trong Vinh môn các người cũng đừng nghĩ đến chuyện quanh quẩn trong thủ đô. Hôm nay, tôi sẽ hiến tế ông để mở lại tổng đàn của Yếu Môn ở thủ đô, giúp tôi trở thành môn chủ mới của Yếu Môn!"
Xung quanh vang lên âm thanh đỉnh tai nhức óc của gậy gộc gõ xuống mặt đất.
"Tôi đã đến đây, ông cho rằng ông còn có thể thành công trở thành môn chủ sao?", sư phụ Vinh cười lạnh nói.
Lương Kim cười lớn: “Vinh khoái đao! Đao pháp của ông không tồi, phong thái giống sư phụ ông năm đó. Nhưng đáng tiếc, ông xông vào trận Đánh Chó của tôi. Đừng nói ông, ngay cả Nhất Đao Xuân đến đây cũng đừng nghĩ đến việc toàn thân rút lui!”
Nói xong, ông ta vung tay lên, các đệ tử Yếu Môn nhanh chóng chạy theo trận pháp Đánh Chó, ba tầng trong ba tầng ngoài, bao vây sư phụ Vinh ở bên trong.
Đương nhiên Sư phụ Vinh biết trận Đánh Chó mạnh đến mức nào.
Mấy tháng trước, chính trong sân này, ba người ông ta cùng ông chủ Vương và chị Mai đều bị vây hãm trong trận Đánh Chó, cho dù ba người phối hợp với nhau cũng không thể trốn thoát, nếu không có Lý Dục Thần đến giải cứu, bọn họ đã bị loạn côn đánh chết.
Ông ta nhìn xung quanh mấy lần, cười lạnh nói: "Lương Kim, ông thật sự cho rằng tôi dám tới một mình mà không có chuẩn bị gì sao?"
Lương Kim sửng sốt.
Sư phụ Vinh đã giơ muôi lên, gõ vào con dao làm bếp hai lần.
Âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh, rõ ràng truyền ra ngoài.
Chỉ thấy rất nhiều người đột nhiên trèo lên tường sân, khoanh tay đứng trên tường, giữa các ngón tay của mỗi người lóe lên ánh sáng rực rỡ sắc bén dưới ánh mặt trời.
"Vinh Môn!"
Lương Kim hít một hơi khí lạnh.
Ông ta biết ngón tay của những người này đều cất giấu những lưỡi dao sắc bén, đây cũng chính là vật kiếm cơm của đệ tử Vinh Môn.
Ưu thế của Yếu Môn là đông người, vừa điều động đã có một đám người, năm đó tiêu diệt Vinh Môn cũng dựa vào ưu thế này. .
Truyện Võng DuNhưng nếu bàn về một chọi một, người chơi gậy gộc sao có thể so sánh với người chơi dao.
Rạch cổ tay cắt yết hầu chính là sở trường của Vinh Môn.