"Lạc Minh Sa trước kia vẫn luôn ở phương nam, năm ngoái đột nhiên tới thủ đô, nhập cổ phần vào công ty của Lạc Tỉnh Xương. Theo tôi điều tra, Lạc Minh Sa không có anh em, cũng chưa từng kết hôn, Lạc Tinh Xương rất có thể là con riêng của ông ta. Trước đây không lâu, Lạc Minh Sa đã đi gặp Tân gia, nói cái gì thì không biết. Về sau, công ty của Lạc Tinh Xương liền được đầu tư một số tiền lớn, quy mô mở rộng không chỉ một lần, không rõ nơi phát ra nguồn tài chính, nhưng có thể khẳng định là có liên quan đến Tần gia".

Lý Dục Thần rất hài lòng với cuộc điều tra của Hầu Thất Quý, bọn họ vừa tới thủ đô, căn cơ không sâu, có thể điều tra rõ ràng những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy cũng là điều không dễ dàng.

"A Tứ liên luy tới bọn họ nhiều không?”

"Lạc Tỉnh Xương thông qua Trần Tiểu Lục để làm quen với Lý A Tứ, Trần Tiểu Lục làm việc ở ngoại ô thủ đô, làm đủ mọi việc lung tung, có chút quan hệ với Lạc Tinh Xương. Đồng hương của Lý A Tứ ở trong công ty của Lạc Tỉnh Xương cơ bản đều là Trần Tiểu Lục giới thiệu sắp xếp vào. Lý A Tứ chủ yếu là nể mặt tình cảm đồng hương mới giới thiệu Lạc Tinh Xương tới làm công trình".

Lý Dục Thần gật đầu, hỏi: "Lão Hầu, ông cảm thấy có nên nhắc nhở A Tứ hay không?”

Hầu Thất Quý trầm ngâm nói: "Theo tôi thấy, tạm thời là không. A Tứ bản tính thiện lương, trọng nghĩa khí, trọng cảm tình, nhưng cũng có một chút lòng hư vinh. Nếu cậu chủ quả thật muốn bồi dưỡng cậu ta thì nên để cậu ta chịu chút thiệt thòi, ngã một lần, ngã càng đau càng tốt. Con người muốn trưởng thành thì cũng nên trả giá lớn. Hơn nữa, tôi lo lắng nói cho cậu ta biết sẽ bị Lạc Tỉnh Xương phát hiện".

"Ừm, cũng được, vậy cứ để anh ta trả giá một chút đi, tránh khỏi về sau lúc tôi không có ở đây sẽ phải chịu thiệt nhiều hơn”, Lý Dục Thần nói: "Lão Hầu, bước kế tiếp ông định làm như thế nào?”

"Tôi định mua lại tòa nhà bên cạnh, đả thông với căn nhà của họ Lý", Hầu Thất Quý nói: "Bây giờ không giống lúc trước, dừng xe ngoài hẻm quá phiền toái, tôi muốn sửa lại tòa nhà bên cạnh, sân sau chuyên môn dùng để làm bãi đỗ xe, dãy nhà sau có thể dùng để đón khách. Về sau người thân bạn bè ở thành phố Hòa tới cũng có nơi ở".

"Điều này rất tốt, cứ làm theo lời ông nói đi", Lý Dục Thần không suy nghĩ nhiều: "Lão Hầu, vất vả cho ông rồi!"

Hầu Thất Quý nói: "Không vất vả, đều là chút việc vặt mà thôi. Nhưng mà tòa nhà bên cạnh..."

"Sao vậy? Lão Hầu, nếu như người ta không chịu bán thì chúng ta không làm mấy chuyện ép mua ép bán".

"Không phải không chịu bán, tôi đã thương lượng xong với chủ nhà rồi. Chủ nhà cũng là người làm ăn, bây giờ cậu chủ nổi tiếng khắp thủ đô, chuyện nhà họ Lý, gần như là không ai không biết. Chủ nhà nghe nói chúng ta muốn mua, rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao cậu ta cũng vẫn luôn để không, chưa từng ở bao giờ'.

"Vậy ông có cái gì khó xử?"

"Tôi nghe chủ nhà nói một chuyện, không biết có liên quan đến cậu chủ hay không”, Hầu Thất Quý nói: "Chủ nhà này đã mua căn nhà từ tay một người phụ nữ họ Cung hơn mười năm trước".

"Họ Cung?", Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi.

Lý Dục Thần lập tức nghĩ đến mẹ của mình - Cung Lăng Yên.

Nhưng vấn đề là hai mươi năm trước nhà họ Lý gặp nạn, việc chủ nhà bên cạnh mua nhà lại xảy ra vào mười mấy năm trước. Thời gian này không khớp, cho dù mẹ mình còn sống, theo cách nói của Minh Phó thì bà ấy cũng đang bị cầm tù ở vùng đất Cửu U, không có khả năng xuất hiện ở thủ đô để bán nhà được.

Nhưng sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế chứ?

Chủ nhân nhà bên cạnh nhà họ Lý họ Cung, mà lại là phụ nữ?

Trong lòng Lý Dục Thần dấy lên một tia hy vọng, lập tức bảo Hầu Thất Quý sắp xếp gặp mặt với chủ nhà bên cạnh.

Chủ nhà họ Chu, tên là Chu Thiệu Nghĩa, người Tấn Châu, làm ăn ở thủ đô, sau khi biết được Lý Dục Thần muốn gặp mình thì hùng hùng hổ hổ đi đến.

Vóc dáng Chu Thiệu Nghĩa không cao, trên mặt mang theo vẻ khôn khéo đặc biệt của người làm ăn.

"Cậu Lý, cô Lý, không nghĩ tới có thể nhìn thấy hai người, cũng không biết đời trước tôi tích đức gì mà có thể làm hàng xóm với hai người nữa!", Chu Thiệu Nghĩa nửa thật nửa giả nói.

"Trước kia ông không biết nhà bên cạnh là của ai sao?", Lâm Mộng Đình tò mò hỏi.

"Lúc tôi mua chỉ nghe nói là của nhà họ Na”, Chu Thiệu Nghĩa có chút ngượng ngùng nói: "Không lừa dối hai vị, khi đó tôi mới tới thủ đô không lâu, không có chỗ dựa dẫm, cho nên cũng muốn dựa vào cái cây lớn như nhà họ Na, cho nên mới cắn răng ra tay mua căn nhà này. Đáng tiếc nhà họ Na mới ở được mấy ngày đã chuyển hết đi, nói là có quỷ...

"Phì phì!", Chu Thiệu Nghĩa tự cho mình một cái vả: "Lỡ lời lỡ lời! Nhà của nhà họ Lý làm sao có thể có quỷ chứ, chắc chắn là trong lòng nhà họ Na có quỷ. Dù sao nhà họ Na đã dọn đi rồi, tôi cũng không ở cùng phe với bọn họ, mọi tính toán đều thành công cốc, mấy năm đó tôi vẫn luôn rất phiền muộn. Nhưng bây giờ xem ra mua căn nhà này là đúng, không nói đến việc giá nhà đã tăng gấp mấy lần, quan trọng là có thể làm hàng xóm với cậu Lý. Có thể quen biết nhân vật như cậu Lý, Chu mỗ có chết cũng đáng!"

Lý Dục Thần nhìn ông ta, hơi nhíu mày, nói: "Nói một chút về nhà của ông đi, ông mua từ bao giờ?”

"Chắc phải mười bảy mười tám năm rồi, dù sao lúc ấy giá nhà không cao lắm, tôi mua cả sân, cộng lại mới tốn hơn năm mươi triệu".

"Ð, mười bảy, mười tám năm trước đã có thể lấy ra năm mươi triệu rồi, ông chủ Chu không phải người bình thường mà!", Hầu Thất Quý nói.

Lý Dục Thần biết Hầu Thất Quý đã điều tra Chu Thiệu Nghĩa, bây giờ nói lời này chắc chắn là có ý đồ gì đó, cho nên không ngắt lời.

"Trời, đó cũng chỉ là thời đại cũ thôi", Chu Thiệu Nghĩa nói: "Không dối gạt mấy vị, trước kia tôi ở quê quán Tấn Châu từng mở mỏ than, lúc đó đào quặng dễ kiếm tiền lắm".

"Mỏ than giàu như thế, sao ông còn tới thủ đô?"

"Không mở nổi nữa chứ sao, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, thế giới này cứ như vậy đó, Tấn Châu là thiên hạ của nhà họ Vũ, bọn họ coi trọng cái mỏ của tôi. Tôi có thể nói gì được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể lấy tiền rời đi. Cũng may vẫn còn giữ được vốn liếng, cũng cảm thấy mình là nhân vật lớn, liền muốn đến thủ đô xông xáo. Sau khi tới thủ đô mới biết được, hay lắm, chút tiền đó của tôi chẳng tính là gì, đến dưới đáy hoàng thành cắm rễ, ngay cả một kẻ ăn mày tôi cũng không thể đắc tội được".

Chu Thiệu Nghĩa rất tự nhiên quay lại chủ đề: "Cho nên tôi mới mua căn nhà này, chính là muốn làm hàng xóm với hào môn chân chính, cũng coi như tìm chỗ dựa".

Hầu Thất Quý mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

"Nói một chút về chủ nhân lúc đầu của căn nhà này đi, là người như thế nào?", Lý Dục Thần hỏi.

"Tôi không rõ lắm, chỉ biết là nữ, họ Cung.

Dáng dấp rất xinh đẹp, đến bây giờ tôi còn nhớ rất rõ, dáng vẻ kia, tôi sống hơn nửa đời người chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế”.

"Người đó tên là gì?", trái tim Lý Dục Thần lập tức bay lên.

"Tên là Cung Nhân Lạc", Chu Thiệu Nghĩa nói.

Lý Dục Thần có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng cũng không hề từ bỏ, bởi vì nếu như mẹ anh còn sống, đổi sang tên khác là chuyện rất bình thường.

"Ông liên lạc với người đó kiểu gì, bây giờ còn có thể liên lạc được nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play