"Nếu anh ta không chỉ đơn giản là muốn dựa chân Tân gia thì sao?” "Ð, làm sao biết được?"

Tôn Trường Hải trầm ngâm nói: "Có một việc, tôi cũng chỉ đoán thôi, không thể xác định được. Tần gia còn nhớ chuyện Cái Bang Kinh Môn năm ngoái không?”

"Đương nhiên là nhớ”, Tân Thụ Nghĩa nói: "Thế lực của Yếu Môn rất lớn mạnh, Trương Điên cũng được coi là anh hùng một thời, toàn bộ Yếu Môn đột nhiên biến mất, thật sự rất kì lạ".

"Thời điểm Yếu Môn biến mất, cũng chính là lúc Lý Dục Thần tới thủ đô”, Tôn Trường Hải nói.

"Ý ông là, Lý Dục Thần giết Trương Điên, diệt Cái Bang thủ đô sao?", Tần Thụ Nghĩa giật mình nói.

"Lúc ấy Lý Dục Thần vẫn chưa nổi tiếng, không có ai điều tra anh ta. Gần đây tôi mới điều tra, tuy không có chứng cứ trực tiếp, nhưng có rất nhiều manh mối đều chỉ về phía anh ta. Hơn nữa, Tần gia không cảm thấy chuyện Yếu Môn biến mất và chuyện năm đó nhà họ Lý bị diệt môn trong một đêm rất giống nhau sao?"

"Ý ông là..., Đôi mắt Tần Thụ Nghĩa run lên, vẻ mặt thay đổi: "Chuyện năm đó, tên họ Lý đều biết cả ư?”

"Rất có thể”, Tôn Trường Hải nói: "Năm đó, nếu không vì Trương Điên và Cái Bang, nhà họ Lý cho đi nhiều đứa trẻ như vậy, thật sự không dễ tìm".

"Nhưng vẫn bỏ sót một tên Lý Dục Thần", Tân Thụ Nghĩa thở dài: "Xem ra chuyện của Quảng Kiệt và Vân Long không phải là tai nạn, anh ta phải động thủ với tôi rồi. Tôi phụng lệnh sư phụ, ở lại thủ đô tìm kiếm một món đồ của nhà họ Lý, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua. Đồ vẫn chưa tìm thấy, lại còn phải nghênh đón sự trả thù của nhà họ Lý. Haha, đúng là người tính không bằng trời tính!"

Tôn Trường Hải trầm ngâm: "Hay là ta tới Mạc Bắc một chuyến đi".

Tần Thụ Nghĩa gật đầu: "Ừ, cũng được, vẫn nên báo cáo với ông già kia một chút. À đúng rồi, tên Lạc Minh Sa kia có tin được không?"

"Người này tham lợi quên nghĩa, không tin được", Tôn Trường Hải nói:

"Nhưng người ông ta tiến cử vẫn có thể dùng được, tôi đã sắp xếp rồi. Tân gia cứ yên tâm".

Sở Chấn Thanh đứng trước chiếc đồng hồ sàn khổng lồ, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng như đang chạm vào thời gian trôi qua.

Sự huy hoàng của nhà họ Lý mới chỉ là ngày hôm qua, lúc đó ông ta còn trẻ, nhớ lại những ngày tháng chông gai đó, ông ta nhớ tới Lý Vân Hoa, nhớ tới những

ân oán trong quá khứ.

Quản gia sau lưng ông ta báo cáo tất cả mọi chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Dao Quang.

"Thiếu gia đã về chưa?", Ông ta hỏi.

"Vê rồi ạ".

“Tại sao nó không báo với tôi?"

"Thiếu gia nói mình không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước".

"Không được khỏe?", Sở Chấn Thanh lạnh lùng cười, nói: "Tôi thấy nó là không còn mặt mũi tới gặp tôi nữa rồi!"

"Tên họ Lý giết người trên địa bàn của nhà họ Sở chúng ta, thiếu gia còn đang nhịn tức trong lòng”, Quản gia nói.

Sở Chấn Thanh lắc đầu: "Người ta không trực tiếp giết người, đã coi như là nể mặt chúng ta. Là thiếu đương gia của nhà họ Sở, ở hiện trường lại không thể làm chủ cục diện, lại không có khả năng quyết đoán, người ta đã cho nó bậc thang mà nó còn không chịu đi, cứ như thế làm sao mà tôi yên tâm giao lại gia nghiệp của nhà họ Sở cho nó được đây?"

"Thiếu gia tuổi trẻ khí phách, nhất thời không chịu buông bỏ cái tôi, đây là bản chất con người mà".

"Hừ, nếu là người thường thì không sao, nhưng nó là chủ nhân tương lai của nhà họ Sở! Phải là chủ nhân thì phải biết buông bỏ mọi thứ vì gia tộc, chỉ cần phù hợp với lợi ích của gia tộc, thậm chí cả mạng sống cũng phải buông bỏ, huống gì chỉ là cái tôi?”

Sở Chấn Thanh hơi tức giận. "Tiểu thư đâu?"

"Tiểu thư vẫn còn ở đại lý xe, đang cùng giải quyết hậu quả với quản gia nhà họ Lý".

"Lý Dục Thần thật sự nói muốn mời tiểu thư tới nhà họ Lý uống trà ư?"

"Đúng là có nói, nhưng không phải là Lý Dục Thần, mà là cô Lý nói", quản gia sửa lời.

Sở Chấn Thanh gật đầu: "Qua hôm nay, tên Lý Dục Thần này sẽ nổi tiếng khắp thủ đô. Nhà họ Lý trỗi dậy đã là chuyện không thể nào cản được, nếu đã không làm gì được, nhà họ Sở chúng ta cũng không cần phải làm chim đầu đàn nữa. Anh ta đã có ý kết duyên, chúng ta cũng nên có qua có lại. Ông nói với tiểu thư, bảo nó có thể lui tới với nhà họ Lý".

"Còn nữa, nếu thiếu gia không được khỏe thì bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện làm ăn tạm thời gác sang một bên trước đã".

Vương Bách Thuận cười đến nỗi lông mày cũng cong lên.

"Tôi đã nói gì nào, cậu Lý không phải là người tầm thường? Ông còn không tin. Giờ thì hay rồi, trên địa bàn của nhà họ Sở, trước mặt con cháu thế gia của nửa thủ đô, anh ta thể hiện một phen. Ngày mai, tên tuổi của anh ta sẽ được truyền đi khắp thủ đô, thậm chí sẽ còn nổi hơn cả bố anh ta năm đó nữa! Ha, hay. thật, nhà họ Sở lại trở thành người nâng kiệu. Bây giờ nhà đó, nhà họ Tiêu, nhà họ Sở đều thân cận với nhau rồi, nhà họ Vương của chúng ta phải làm sao bây giờ. Mọi người mau đưa ý kiến đi!"

Đối diện Vương Bách Thuận, ngoài gia chủ nhà họ Vương, anh trai ông ta, Vương Bách Xuyên, còn có một số vị trưởng bối đức vọng cực cao và những nhân vật quyền lực phụ trách việc kinh doanh.

Ở trước mặt những người này, Vương Bách Thuận vốn dĩ không có quyền lên tiếng. Ông ta là một người bướng bỉnh, được mệnh danh là "Tứ gia" trong giới văn học và giải trí, nhưng trong gia tộc, địa vị của ông ta không được nhắc tới. Nếu không phải ông ta là em ruột của Vương Bách Xuyên thì đến cả tư cách ngồi xuống ông ta còn không có.

Nhưng hôm nay, lúc Tứ gia nói chuyện lại vô cùng tự tin, cổ họng ù ù, nước miếng văng khắp nhà cũng không ai dám nói ông ta không đúng.

Qua một hồi lâu, một ông lão thở dài, nói: "Thôi vậy, năm đó nhà họ Lý là số một, Bách Xuyên à, đừng bất mãn nữa, anh ta muốn trở về thì sế trở về, không đáng phải tranh danh hiệu này. Chú thấy cứ để Bách Thuận duy trì mối quan hệ

với bọn họ trước đã, nguyên tắc chỉ có bốn chữ "Hòa vi quý”.

'Vương Bách Thuận giơ bốn ngón tay ra, nói: "Chú Chín, chú chỉ nói có ba chữ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play