"Không chỉ là sỉ nhục mà còn là tội nghiệt của chúng tôi!" Vương Sùng Tiên xấu hổ thở dài nói.
"Vốn là chúng tôi đều cho rằng có thể dễ dàng bắt lấy một thế gia phú quý. Mặc dù nhà họ Lý cũng có tông sư trấn giữ, nhưng trong giới võ đạo, ngoại trừ Nam Chu Bắc Tiêu, còn ai xem trọng cao thủ của Huyền Môn cơ chứ? Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc đó tôi không ngăn cản, luôn cảm thấy mười môn phái lớn, tất cả cao thủ có thể đến nhà họ Lý giải quyết vấn đề mà không cần đổ máu. Điều mà tôi lo lắng duy nhất chính là người mẹ Cung Lăng Yên của cậu".
"Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lý. Ngày đó, chúng tôi vừa tiến vào nhà họ Lý thì đã xảy ra xung đột. Một nhà họ Lý nho nhỏ lại có ba mươi sáu vị tông sư hoặc chuẩn cao thủ tông sư mai phục, bày thành công đại trận Thiên Cương. Tình hình chiến đấu lúc đó cực kỳ kịch liệt. Khi ấy, đầu óc của tôi như bị chập mạch, thậm chí còn không nghĩ đến xung đột phát sinh thế nào, chỉ bắt đầu mơ mơ hồ hồ đánh nhau".
Lý Dục Thần nghe vậy cũng kinh hãi không thôi, tông sư trong giới võ đạo rất hiếm có, một tỉnh thường chỉ có ba hoặc năm người, ít hơn thì sẽ có một hai người, cả nước cộng lại cùng lắm chỉ có hơn trăm người, sao nhà họ Lý lại có thể tụ tập được đến ba mươi sáu người?
Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Nếu chỉ có ba mươi sáu người này thì không thành vấn đề. Chỉ là trận pháp bọn họ thành lập rất cường đại, hơn nữa hiển nhiên không phải là võ thuật mà là số thuật của Huyền Môn. Lúc ấy, chúng tôi đều nhận định đây là Cung Lăng Yên giúp nhà họ Lý bố trí, bởi vì Ma giáo cũng giỏi trận pháp, hơn nữa nghe nói đại trận Ngũ Hành có uy lực quỷ thần khó lường".
"Nhưng chúng tôi vẫn sai, cao thủ chân chính của nhà họ Lý không phải Cung Lăng Yên, mà là Lý Vân Hoal", "Không sai, chính là bố của cậu... Một công tử với phong thái nhẹ nhàng, nổi tiếng ở thủ đô! Một tay công tử quần áo lụa là suốt ngày lang thang ở những chốn ăn chơi, tham gia những cuộc vuil"
Khi nói đến đây, trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ khó tin, tựa như qua hai mươi năm, ông ta vẫn chưa tin được đó là sự thật.
"Tuổi còn trẻ, võ công đỉnh cao, hơn nữa cả người đầy pháp thuật!" Ông ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Dục Thần.
"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử! Nếu không phải từng nhìn thấy thần thái của bố cậu thì tôi cũng không tin cậu ở tuổi này lại có thể giúp tôi chặn được một đòn sấm sét kia, cho dù cậu là đệ tử của Thiên Đô'.
Lý Dục Thần cũng không ngờ bố mình, Lý Vân Hoa, lại là cao thủ, trong lòng có chút kích động hỏi: "Sau đó thì sao?”
"Sau đó...", trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ thống khổ, tựa như cực kỳ không muốn nhớ lại chuyện cũ này: "Chúng tôi giao chiến khó phân thắng bại, hai bên đều có thương vong. Lúc này, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhà họ Lý cũng không phải là Ma giáo, chỉ là chứa chấp một ma nữ, chúng tôi khởi binh vấn tội, nhưng ý định ban đầu cũng không muốn đả thương nhà họ Lý, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy?”
"Tố Vân tiên cô là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, nhưng gặp phải sự phản đối của Nguyệt tiên tử. Hơn nữa tình hình chiến đấu khi đó rất căng thẳng, cũng không thể bàn bạc kỹ lưỡng được. Tố Vân tiên cô tìm đến tôi, bởi vì tôi quen thuộc. nhà họ Lý, muốn tôi rời khỏi chiến trường, đi tìm Lý Thiên Sách, hỏi thăm tình huống, có thể nói chuyện thì cứ nói, nếu đánh tiếp nữa thì đều lưỡng bại câu thương thôi”.
"Tôi đồng ý, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị lúc rời đi thì lại đột nhiên gặp phải tập kích. Người tấn công tôi không phải là Lý Vân Hoa, ông ta đang chiến đấu với năm vị chưởng môn do Nguyệt tiên tử cầm đầu, cũng không phải những tông sư võ đạo trong trận Thiên Cương, mà là người từ bên ngoài”.
"Lúc đó tôi cũng rất kinh ngạc, bên vòng ngoài của nhà họ Lý vẫn còn có mai phục! Tôi và Tố Vân tiên cô, còn có Vân Phổ thiên sư từ các phương hướng khác nhau xông ra, nhưng đều bị cản lại. Lúc này chúng tôi mới biết mình đã bị bao vây. Tôi thông báo cho Nguyệt tiên tử, đề nghị bà ta dẫn người đột phá vòng vây, đi ra ngoài trước rồi nói sau. Nhưng Nguyệt tiên tử lại nói, chỉ muốn bắt Lý Vân Hoa và Lý Thiên Sách, bất kể có bao nhiêu người ở bên ngoài thì cũng không sợ".
"Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng trận chiến rất khốc liệt, không có thời gian suy nghĩ nhiều, mọi người đều nghe lời Nguyệt tiên tử, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu".
"Mà lúc này, một chuyện kỳ lạ đã xuất hiện. Đó chính là chủ lực của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Vân Hoa thì đều bắt đầu xông ra ngoài. Bọn họ cũng bị người bên ngoài ngăn cản. Lúc này, tôi mới ý thức được, những người đang bao vây bên ngoài không phải người của chúng tôi cũng không phải người của nhà họ Lý, mà là thế lực của bên thứ ba".
"Cứ như vậy, tình hình chiến đấu càng trở nên phức tạp hơn. Cho đến khi bầu trời phía trên nhà họ Lý có mây đen cuồn cuộn kéo đến, ma khí tràn ngập bầu trời. Cuối cùng tôi mới nhận ra chúng tôi đã rơi vào bẫy của Ma giáo".
"Người mà nhà họ Lý mai phục không phải chúng tôi, mà là muốn đối phó với Ma giáo. Mà chúng tôi lại ngu xuẩn trở thành tiên phong của Ma giáo, phá vỡ thế mai phục của nhà họ Lý. Khi hai bên đều bị tổn thương, Ma giáo lại tiến vào, tiêu diệt chúng tôi. Đây là một kế hoạch một mũi tên bắn hai con chim của Ma giáo".
"Nhưng khi chúng tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Hơn nữa bởi vì tình cảnh hỗn loạn, cho nên dù tôi có kêu gào thế nào cũng không thể thay đổi cục diện. Mọi người đều đang tự mình chiến đấu, không thể tổ chức phòng thủ hiệu quả'.
Nghe vậy, Lý Dục Thần cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Anh có thể nói gì với những kẻ ngu xuẩn này đây?
"Hừ, các người đương nhiên không thể tổ chức được, bởi vì trong số các. người có gian tế của Ma giáo!", Lý Dục Thần cười lạnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT