"Có chuyện như vậy sao?", Hướng Vấn Tình kinh ngạc nói: "Chị nhớ là mấy cái cứ điểm của Thái Dương Thánh Giáo ở thành phố Lạc đều bị quét sạch rồi mà, chị đã tự tay giết chết giáo chủ ở thành phố Lạc và hai tên thiên sứ cấp cao thủ, làm sao bọn chúng có thể quay trở lại nhanh như vậy? Tin tức của em có chính xác không vậy?"

"Tin tức hẳn là chính xác", Lý Dục Thần nói.

Hướng Vấn Tình trầm ngâm một lát rồi nói: "Bên này của chị có chút phiền phức.

Chi nhánh của Hồng Môn ở Nam Dương có quan hệ không rõ ràng với Huyền Hàng Môn.

Môn chủ của Huyền Hàng Môn tên là Fatima, mấy chục năm trước chị đã từng nghe nói đến người này. Khi đó, bà ta rất nổi tiếng ở khu vực Nam Dương, có rất nhiều tín đồ, được xưng là nữ vu Tùng Lâm.

Bây giờ trở nên càng ghê gớm hơn, được mệnh danh là nữ thần Đại Mã, ngay cả chính phủ ở đó cũng nghe theo bà ta. Bây giờ chị phải đi gặp vị Fatima đó, xử lý xong mọi chuyện ở bên này thì chị mới có thể đi Bắc Mỹ".

Lý Dục Thần biết Huyền Hàng Môn không phải một môn phái nhỏ, vì vậy nói: "Em đã từng qua lại với những người của Huyền Hàng Môn ở Tiền Đường. Xét theo thời gian bọn họ vào Hoa Hạ và những việc bọn họ làm, khả năng cao là bọn họ có liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo. Sư tỷ, chị phải cẩn thận”.

"Được rồi, chị biết, em cứ yên tâm đi", Hướng Vấn Tình nói: "Chỉ là chị hiện tại không cách nào dành thời gian đi Bắc Mỹ, sư đệ, nếu em không yên tâm thì chính mình đi xem một chút đi, đến bên đấy thì em có thể trực tiếp đi tìm Vạn Thời Quân của Hồng Môn. Người này vô cùng trượng nghĩa, cũng rất có năng lực. Nếu em cũng không đi được thì có thể để Thanh Điểu truyền tin cũng được. Tuy nhiên bây giờ sư phụ có lẽ đang ở trong kiếm trận Vạn Tiên, mọi chuyện trên núi đều do đại sư huynh phụ trách".

Nói thêm vài câu, Lý Dục Thần cúp điện thoại.

Đỉnh Thiên Đô, kiếm trận Vạn Tiên chịu trách nhiệm bảo vệ thế giới này. Năng lượng của ngoại vực đang dao động, sư phụ trấn giữ kiếm trận Vạn Tiên, tình hình chắc chắn đang rất căng thẳng.

Vậy nên quên chuyện truyền tin bằng Thanh Điểu đi.

Hơn nữa, một khi lại Thanh Điểu truyền đi, chuyện này đồng nghĩa với việc. nói rằng lần này xuống núi, sư tỷ đã không làm tốt công việc của mình.

Bây giờ đại sư huynh đang nắm quyền, sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc, nếu mình làm như vậy, sẽ không tốt cho Hướng sư tỷ.

Lý Dục Thần quyết định chờ nói chuyện với Vương Sùng Tiên xong lại nói.

'Vương Sùng Tiên đã bước vào Tiên Thiên, mặc dù Lý Dục Thần đã giúp ông gánh chịu hai phần ba đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng đây căn bản chính là một phần ông ta không đáng phải nhận, chỉ vì tâm ma quá nặng, mới khiến cho lôi kiếp mạnh hơn.

Ông ta là sư huynh của Kim Tam Mộc, cũng nên đi. Hơn nữa, khi Adam đến cầu cứu, đã đến Bạch Vân Quan, đây căn bản chính là duyên phận của bọn họ, trốn cũng không thoát.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông ta không phải hung thủ trong thảm án của nhà họ Lý năm đó, có thể nói đó là lý do khiến Lý Dục Thần không giết ông ta.

Vương Sùng Tiên đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở Tiểu Bồng Lai, còn cần một chút thời gian nên Lý Dục Thần đi dạo trong Bạch Vân Quan.

Mấy ngày nay đang là kỳ nghỉ dài hạn, du khách năm nay đặc biệt nhiều. Mọi người đi du lịch như phát rồ, mọi danh lam thắng cảnh ở thủ đô đều đông đúc người qua lại, và Bạch Vân Quan đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Ở cổng núi và ngoài chính điện, đám đông dày đặc đến mức giống như con muỗi vào lúc xế chiều mùa hè, không thể phân biệt được phương hướng và mục tiêu mà chỉ có thể đi theo dòng người, vo ve va phải nhau, chen chúc.

Lý Dục Thần lắc đầu, không rõ tại sao mọi người lại thích đi du lịch một cách khổ cực như vậy.

Sau khi xem một lúc lâu, anh chợt nhận ra rằng đây là cuộc sống.

Cuộc sống căn bản không có mục đích, chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể chứng minh rằng mình đang sống. Mà sống thì luôn đau khổ, chỉ có tìm niềm vui trong đau khổ thì mới không cảm thấy khổ.

Vào lúc chạng vạng, Bạch Vân Quan đóng cửa và trở nên yên tĩnh.

Lý Dục Thần thấy thời gian sắp đến, lại lần nữa tiến vào Tiểu Bồng Lai.

Lúc này, Vương Sùng Tiên đã thay xong quần áo. Một đạo sĩ nhỏ đang giúp ông ta chải vuốt tóc. Mà Bạch Phương Hưng thì cầm một cái cái kéo, cung cung kính kính, giúp ông ta tỉa râu từng chút một đến độ chiều thích hợp.

Búi tóc được được buộc lên, râu được cắt tỉa, đạo bào mới tinh không thể che giấu được ánh sáng màu vàng quanh thân sau khi mới độ kiếp xong, nhìn qua quả nhiên là tiên phong đạo cốt.

Trông thấy Lý Dục Thần đi vào, Vương Sùng Tiên xua tay: "Các người đi xuống đi".

Bạch Phương Hưng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: "Vâng".

Sau đó dẫn đạo sĩ nhỏ ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play