Nếu Tần gia thật sự tới, chỉ bằng đứa nhóc kia, sao có thế đánh được, sao có thế là đối thủ của Tông Sư?
Có lẽ là thấy nhiều người, sợ mất mặt đi.
Vương Bách Thuận cảm thấy như vậy, nên định tạo bậc thang bước xuống giùm Lâm Mộng Đình, để cô xuống, rồi mau chóng rời đi.
Người đã đánh, thế cũng tạo, đã đạt được
mục đích. Lúc này rời đi là sáng suốt nhất.
Mà làm như vậy, nhìn từ góc độ nào đó, ông ta cũng xem như cứu được Vinh Quảng Kiệt, đến chỗ Tần gia cũng có lời giải thích.
Vương Bách Thuận mưu đồ muổn không đắc tội bên nào, cũng lấy lòng cả hai bên, ôm quyền bước ra: “Bà Lý nói hay lắm, mọi người ở đây đều là người chứng kiến, tự nhiên là hòa thuận thì phát tài quan trọng nhất.
Tôi đại diện cho nhà họ Vương hoan nghênh nhà họ Lý trở về. Nếu bà Lý không chê, mời di chuyển đến chỗ tôi uống chén trà”.
Lâm Mộng Đình đương nhiên hiếu được ý của Vương Bách Thuận, ông ta là người thông minh, nhà họ Vương quả không đơn giản, một chủ nhân ham chơi mà cũng có được phong thái và ánh mắt như vậy.
Cùng là chủ nhân ham chơi, Vương Tứ gia này mạnh hơn Bạch Ngũ Gia nhà họ Bạch kia nhiều.
Mà cô cũng không sợ Tân gia đến.
Bởi vì vừa rồi cò đã gửi tin nhắn cho Lý Dục Thần, đơn giản kế lại chuyện ở đây.
Chủ yếu là vết thương của ông chủ Hầu, cần Lý Dục Thần chữa trị.
Đương nhiên, cô biết Lý Dục Thần đến nhà họ Na, chuyện ở đó quan trọng hơn ở đây, cho nên cô không hề thúc giục anh.
Nhưng Lý Dục Thần trả lời, nói đã đang trênđường tới.
Cho nên Lâm Mộng Đình quả thực không có sợ hãi.
Cô biết tốc độ của Lý Dục Thần, lúc trả lời xong tin nhắn, nói không chừng anh đã đến.
Có điều, Vương Bách Thuận nói như vậy khiến cô không tiện chối từ, dù sao Vương Bách Thuận vẫn đại diện cho nhà họ Vương, hơn nữa thái độ còn rất thành khấn.
Cô liền trả lời: “Tứ gia mời, cầu còn không được. Chồng tôi sắp đến rồi, không bằng chờ anh ấy đến, rồi cùng đi quấy rây Tứ gia”.
Vương Bách Thuận vui vẻ nói: “Tôi có một cái sân nhỏ ở bên cạnh Phan Gia Viên, không xa lắm. Chúng ta chậm rãi đi qua, phu nhân gửi định vị cho cậu Lý, bảo cậu ấy đi thẳng đến nơi đó, chúng ta nghênh đón cậu ấy tại cửa”.
Lâm Mộng Đình biết Vương Bách Thuận muốn cố gắng hết sức phòng ngừa bọn họ xung đột với Tân gia, đây cũng phù hợp với lợi ích của nhà họ Vương.
Nói cho cùng, xung đột dẫn tới hậu quả gì, không ai có thể đoán trước được.
Cô cảm thấy như vậy cũng được, liền gật đầu đáp: “Cũng được”.
Cò chuẩn bị đi theo Vương Bách Thuận ra ngoài.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào. Đám người tách ra, một người đàn ông trung niên bước tới, giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai to gan như vậy, dám bắt nạt đệ tử Tần môn chúng tôi?”
Vinh Quảng Kiệt vừa nhìn thấy mặt người này thì vui mừng quá đỗi: “Đại sư huynh! Mau, cứu tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT