Vinh Quảng Kiệt nhìn Hầu Thất Quý, cười gần một tiếng: “Coi như ông thức thời, nhớ đấy, ông là con chó, vĩnh viễn là con chó, về sau gặp bọn tôi thì phải sủa tiếng chó, nếu không gặp lần nào tôi đánh lần đó!

Dương Ly Ly nói: “Quảng Kiệt, còn người phụ nữ kia nữa, không dạy cho cô ta một bài học thì em không hả giận nổi!”

Vinh Quảng Kiệt nói: “Yên tâm, giờ chúng ta đi qua đó dạy cho cô ta một bài học!”

Hầu Thất Quý nói: “Cậu Vinh, không phải cậu đã nói là nếu tôi bắt chước tiếng chó sủa thì sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?”

“Ồ, tôi chỉ nói là tha cho ông thôi, đâu có nói là cho qua chuyện này. Tôi cũng sẽ đánh cho người đàn bà đó phải sủa tiếng chó mới thôi!”, Vinh Quảng Kiệt nói.

Hầu Thất Quý cả giận nói: “Cô ấy chỉ là một khách hàng, chuyện xảy ra trong tiệm của tôi, tôi chịu trách nhiệm thay cho cô ấy. Cậu đã đánh tôi rồi, mắng tôi rồi, làm nhục tôi rồi, còn muốn thế nào nữa? Đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!”

“Ô? Có vẻ như ông không phục thì phải?”, Vinh Quảng Kiệt cười khẩy: “Thế thì ông làm được gì nào? Ông có muốn tôi đánh chết ông luôn bây giờ không?”

Vương Bách Thuận biết mình không thể im lặng, nếu ông ta không nói gì thì rất có khả năng Vinh Quảng Kiệt sẽ đánh chết Hầu Thất Quý.

“Cậu Vinh, ông chủ Hầu đã gấy tay rồi, cậu cũng nên nguôi giận rồi đó. Nể mặt tôi, chuyện này tới đây thôi”.

Vinh Quảng Kiệt nhíu mày, có vẻ hơi do dự.

Dương Ly Ly nói: “Không được! Quảng Kiệt, anh nhất định dạy cho cô gái kia một bài học, anh không cào rách mặt nó ra thì em chết cho anh xem!”

Vinh Quảng Kiệt xòe tay: “Tứ gia, ông thấy rồi đó, người đẹp không đồng ý, tôi cũng đâu còn cách nào khác. Tôi nể mặt Tứ gia tha mạng cho Hầu Thất Quý, nếu Tứ gia có thời gian rảnh thì dẫn ông ta tới bệnh viện chữa trị đi, có khi vẫn còn kịp. cứu chữa đấy. Nếu không lỡ bị tàn tật, thiếu mất một chân thì sau này có bắt chước chó cũng không còn giống nữa”.

Vinh Quảng Kiệt gọi thêm mấy người, dẫn theo Dương Ly Ly, hùng hổ bỏ đi. Hầu Thất Quý lập tức định đi theo.

'Vương Bách Thuận ngăn ông ta lại: “Ông chủ Hầu, ông đã như vậy rồi thì đừng xen vào chuyện này nữa, để tôi gọi xe chở ông tới bệnh viện”.

Hầu Thất Quý vội vàng lắc đầu nói: “Tứ gia, không được đâu, trong tiệm tôi có khách quý, dù có liều cái mạng già này, tôi cũng không thể để bọn họ đánh khách quý bị thương được!”

Vương Bách Thuận liếc nhìn tay của ông ta: “Nếu ông không tới bệnh viện thì tay ông sẽ hỏng thật đấy”.

“Hỏng thì hỏng, dù sao cũng đã làm chó rồi, còn tiếc gì một cái tay?”, Hầu Thất Quý nói đầy kiên quyết.

Thấy ông ta kiên quyết như vậy, Vương Bách Thuận bèn nói: “Được rồi, để tôi đi cùng với ông. Ông nhớ đấy, không được kích động, mọi chuyện đã có tôi. Nhất định tôi sẽ không để hắn ta đánh khách quý của ông”.

“Vậy thì rất cảm ơn Tứ gia”, Hầu Thất Quý cúi đầu lạy Vương Bách Thuận.

Vương Bách Thuận cầm chiếc hộp để trên bàn lên, nói: “Được rồi, đừng khách sáo nữa, cặp sư tử ngọc bích của ông còn đang trong tay tôi cơ mà, đi nào!”

Hai người lập tức đuổi theo tới tiệm của Hầu Thất Quý.

Lâm Mộng Đình vẫn đang ngồi trong tiệm, Lâm Vân vừa gọi điện báo đã đón xe tới cửa Phan Gia Viên rồi.

Nhưng cô đoán là chắc phải một lát nữa thì Lâm Vân mới tìm tới được đây. 'Tên nhóc này ham vui, kiểu gì tới Phan Gia Viên cũng sẽ lượn lung tung.

Gô trông thấy Dương Ly Ly quay trở lại, bên cạnh còn có một người đàn ông, chắc chính là Vinh Quảng Kiệt.

Ông chủ Dương đi sau lưng bọn họ, ngoài ra còn có mấy thanh niên vạm vỡ, nhìn là biết thường xuyên rèn luyện thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play