Vốn ông ta chỉ muốn dùng cái vòng tay này để chứng minh việc ngày đó không phải là hư ảo, không phải là nằm mơ. Vào năm ông ta bạc đầu, chỉ cần nhìn thấy cái vòng tay này, ông ta lập tức có thể nhớ lại khoảng thời gian ông †a sóng vai chiến đấu với Lý Dục Thần.

Nhưng bây giờ, hình như không cần cái vòng tay này chứng minh nữa.

Hầu Thất Quý nhẹ nhàng đẩy vòng tay đến trước mặt Lâm Mộng Đình, nói: "Phu nhân, có lời này của cô, đời này của tôi đáng giá. Chiếc vòng tay này, ngoài để chém gió, thật ra tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, đưa tặng cho phu nhân đi".

"Tặng cho tôi?", Lâm Mộng Đình sững sờ.

"Chiếc vòng tay này mang từ trong mộ Quỷ Vương ra ngoài, cũng là bằng chứng ngày đó cậu Lý vào sinh ra tử, tặng cho phu nhân cực kỳ hợp. Hơn nữa, tôi làm ở nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chiếc vòng tay ngọc dát vàng tinh xảo như vậy. Thôn họ Hà ở Tây Kinh từng đào lên được một vòng tay ngọc dát vàng đời Đường tương tự, hiện được cất trong bảo. tàng Tây Kinh. So sánh chiếc vòng, bất luận là về công nghệ chế tạo hay về chất ngọc, chiếc này đều cao hơn một bậc. Chỉ có người đẹp vô song như phu nhân mới xứng với vật đẹp như vậy".

Hầu Thất Quý khen vòng tay lên trời xuống biển, đồng thời cũng khen Lâm Mộng Đình.

Nhưng lời của ông ta không hoàn toàn chỉ có nịnh nọt, ông ta quả thật cảm thấy như thế.

Lâm Mộng Đình ngẫm nghĩ, từ chối: "Ông chủ Hầu, cảm ơn nhã ý của ông, hiện tại tôi không thể nhận chiếc vòng tay này. Ông mang nó ra ngoài thì nó là duyên của ông, tôi không thể đoạt cái yêu thích của người khác".

Hầu Thất Quý mất mát, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh lại, biết mình đường đột.

Hôm nay Lâm Mộng Đình thay mặt Lý Dục Thần tới, có thu nhận ông chủ Hầu hay không, cuối cùng vẫn cần Lý Dục Thần quyết định, Lâm Mộng Đình không thể vượt quá bổn phận. Nếu cô thu nhận cái vòng tay này, vậy sẽ khiến Lý Dục Thần lây dính nhân quả, tương lai dù Lý Dục Thần không cần ông chủ Hầu cũng không được.

Lâm Mộng Đình thông minh, cô tuyệt đối sẽ không vì một cái vòng tay cùng vài lời nịnh nọt vô căn cứ gây phiền toái cho chồng mình, cô chỉ hoàn thành việc của mình.

Nếu Hầu Thất Quý thông minh, đại khái tương lai ông ta có thể tặng vòng tay cho Lý Dục Thần, lại từ Lý Dục Thần đưa cho Lâm Mộng Đình. Vừa hợp tình hợp lý, lại hợp duyên.

Thấy Hầu Thất Quý hơi xấu hổ, Lâm Mộng Đình mỉm cười dời đi chủ đề, hỏi: "Ông chủ Hầu có quen biết Tứ gia không?"

"Tứ gia?", Hầu Thất Quý khế sửng sốt: "Phu nhân đang nhắc đến Tứ gia nhà họ Vương?”

"Ừ, hình như tên là Vương Bách Thuận", Lâm Mộng Đình nói.

"Đương nhiên có biết rồi!", Hầu Thất Quý đáp: "Vương Tứ gia, Bạch Ngũ Gia, đều là nhân vật đứng đầu nhóm chủ nhân ham chơi ở Thủ đô.

Làm ăn tại Phan Gia Viên, chỉ cần không phải là tay mới, có ai là không biết?"

"Nghe nói người này cũng là không mua được thứ nhìn trúng sẽ không bỏ qua?"

"Nói là nói như vậy, nhưng vị gia này tốt hơn bạn gái của Vinh Quảng Kiệt nhiều. Ít nhất Vương Tứ gia sẽ không để cho người bán chịu thiệt thòi. Đồ vật ông ta nhìn trúng, thường thường sẽ ra giá cao thu mua".

"Vậy nếu tăng giá cao hơn nữa nhưng người bán vẫn không chịu bán thì sao? Giống như cái vòng tay này của ông ấy".

Hầu Thất Quý sững sờ, bỗng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, không lẽ cô... gặp phải Tứ gia?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play