Hầu Thất Quý lấy cái vòng tay vàng khảm ngọc lấy được từ trong huyệt mộ địa cung kia ra.

Lâm Mộng Đình lập tức cảm nhận được một loại khí tức kì lạ trên vòng tay, ôn nhuận mà âm hàn. Ôn nhuận là bởi vì bản thân vòng tay làm bằng ngọc, mà âm hàn là bởi vì nó bị chôn dưới đất quá lâu.

"Đây là cái gì?"

"Đây là thứ tôi mang ra khỏi mộ huyệt quỷ vương đã từng xông pha với cậu Lý ngày đó”.

Hầu Thất Quý lại bắt đầu nói về chuyện xảy ra hôm đó.

Vốn dĩ bởi vì người trước mặt là bà Lý, ông ta còn không có ý định nói nhiều, chỉ muốn kể lại đơn giản, nhưng Lâm Mộng Đình lại chủ động hỏi chỉ tiết.

Điều này khiến Hầu Thất Quý như mở máy hát. Lâm Mộng Đình nghe rất nghiêm túc.

Cô biết chuyện này, nhưng Lý Dục Thần không kể chỉ tiết, chỉ nói đã giết Đạm Đài Ngọc trong một huyệt mộ dưới lòng đất của Long Môn Thiên Quan, thậm chí còn không nói về quỷ vương và cương thi.

Hầu Thất Quý kể chuyện rất đặc sắc, kinh tâm động phách, nhất là khi kể đến Lý Dục Thần bị thương, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra quá trình đó lại nguy hiểm như thế.

Hầu Thất Quý kể xong, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Ông ta uống liền mấy chén trà, mới ổn định lại từ trong mãnh liệt, nhớ tới Lâm Mộng Đình đang ngồi đối diện, trông thấy Lâm Mộng Đình còn cười với mình thì có chút ngượng ngùng, giải thích: "Phu nhân, tôi không hề khoác lác, tôi thật sự đã đánh chết nhiều cương thi như vậy".

"Tôi tin', Lâm Mộng Đình nói.

Hầu Thất Quý sững sờ.

Nhiều ngày qua, ông ta không biết mình đã nói chuyện này với bao nhiêu người, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta đang khoác lác, bên ngoài còn có người đồn ông ta mắc bệnh tâm thần.

Đây là lần đầu tiên có người tin ông ta.

Cho dù lấy thân phận của Lâm Mộng Đình vốn hẳn phải biết những chuyện này, nhưng Hầu Thất Quý vẫn có chút cảm động.

"Để phu nhân chê cười rồi".

"Làm sao có thể chứ?", Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần đã nói với tôi, lần này có thể thuận lợi diệt trừ Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông chủ Hầu. Cho nên hôm nay mới đặc biệt bảo tôi tới thăm ông. Tôi mới tới cửa hàng này, cũng không mang theo quà gì, vừa rồi mua được mấy món đồ nhỏ, cứ coi như là quà gặp mặt của tôi đi, ông đừng chê".

"Chuyện này..."

Hầu Thất Quý nghe nói là Lý Dục Thần cố ý bảo vợ mình đến thăm ông ta, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.

"Đây là thứ phu nhân mua bằng bản lĩnh, sao tôi có thể nhận được".

Mặc dù những thứ này cũng không đáng tiền lắm, nhưng cộng lại tổng giá trị cũng không thấp, Lâm Mộng Đình cũng phải bỏ ra mấy triệu mới mua được, mặc dù vào trong tay Hầu Thất Quý chắc chắn không đáng nhiều tiền như vậy, nhưng làm quà gặp mặt cũng đủ rồi.

"Xem ra là ông chủ Hầu chướng mắt những thứ này!", Lâm Mộng Đình cười nói.

"Không không không, sao tôi có thể chướng mắt, chỉ là..."

Hầu Thất Quý đột nhiên nhớ tới Lý Dục Thần đã sớm là nhà giàu siêu cấp hàng trăm tỷ, tương lai có thể phục hưng nhà họ Lý sẽ càng không biết có bao nhiêu của cải.

"Được, vậy tôi sẽ nhận, cảm ơn phu nhân!"

"Ông chủ Hầu khách khí", Lâm Mộng Đình nói: "Vừa rồi ông nói cửa hàng

này không mở nổi nữa là bởi vì cái vòng tay này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hầu Thất Quý nói: "Haiz, cũng trách tôi, miệng tiện, gặp ai cũng kể, truyền ra ngoài, có người muốn mua cái vòng tay này của tôi. Nhưng đây là thứ tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy ra được, lại là thứ để kỷ niệm đã vào sinh ra tử với cậu Lý, đương nhiên tôi sẽ không bán. Nhưng người mua này lại là người mà tôi không đắc tội nổi. Ông ta đã muốn thứ gì là không ai dám không bán cho ông ta. Ông ta chỉ cần nói một câu, cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa. Đừng nói cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa, ngay cả trong ngành đồ cổ này, tôi cũng không thể làm ăn được nữa".

“Người đó là ai?"

"Tân gia!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play