Câu trả lời Lý Dục Thần dành cho Lý A Tứ vang lên gió:

“Yên tâm, anh nhất định sẽ oai hơn trưởng làng”.

Tác Lãng đứng giữa đống đổ nát, chiếc mũ vàng trên đầu ông †a đã biến đâu mất, đầu phủ đầy bụi, trên đỉnh đầu còn có một cọng cỏ nửa vàng nửa xanh không biết từ đâu bay tới.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một kế hở trên xương sợ của ông ta, ngọn cỏ cảm rễ trong kẽ hở ấy như cắm vào trong đất, trông có vẻ dồi dào sức sống.

Thấy Lý Dục Thần đi đến chỗ mình, Tác Lãng khom lưng, nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Lý”.

Lý Dục Thần nhìn đỉnh đầu của ông ta, cười nói: “Đầu mọc cỏ rồi kìa!”

Tác Lãng sờ đầu mình, nhổ ngọn cỏ ấy đi, ông ta cũng nở nụ cười, nói: “Lửa đồng thiêu chẳng tắt, gió xuân thổi sinh sôi”.

Lý Dục Thần nói: “Khô Mộc Phùng Xuân, Phá Ngõa pháp năng tu được giống như ông kể cũng hiếm thấy”.

Tác Lãng hơi xấu hổ, nói: “Hồi trẻ tu nhầm, sư phụ nói đâm lao thì theo. lao, con đường nào cũng dẫn đến Linh Sơn”.

Na Nhữ Bình đi theo Lý Dục Thần không hiểu bọn họ đang nói gì, Lý A Tứ cũng không hiểu.

Lý A Tứ bị Na Nhữ Bình lôi đi cùng.

Anh ta không mấy kháng cự, trái lại từ khi hỏi câu về trưởng làng khiến người ta cười ngặt nghếo, anh ta đã là người của Lý Dục Thần rồi.

Làm bảo vệ cho nhà họ Lý cũng không có gì không được, anh ta vốn là họ Lý.

Lý A Tứ không hiểu Lý Dục Thần và Tác Lãng đang nói gì, anh ta nhìn ngọn cỏ trên đầu Tác Lãng, bỗng nghĩ đến Cừu Trưởng Thôn cũng có cọng

cỏ trên đầu trong phim hoạt hình, thế là lại nhớ đến trưởng làng quê mình.

Đương nhiên trên đầu trưởng làng không mọc cỏ, nhưng hình như cũng có sừng nhô lên.

Lý Dục Thần không nói chuyện với Tác Lãng nữa, anh nhìn về phía bức tường giữa đống đổ nát.

Na Nhữ An bị kiếm Huyền Minh ghim trên tường.

Thoạt nhìn anh ta đã chết rồi, chỉ có cái bóng treo trên tường trượt xuống dưới mặt đất, sau đó dưới về phía trước, vặn vẹo giữa đống gạch vụn.

Lý A Tứ nhìn cái bóng, cảm thấy kỳ lạ.

Lã ra, người dán chặt lên tường thì sẽ không có bóng, cho dù có thì cũng chỉ có tí tẹo thôi.

Nhưng bóng của người này vẫn kéo dài từ tường xuống mặt đất, điều này không khoa học chút nào.

Lý A Tứ thấy cái bóng giống như đang ngọ nguậy.

Anh ta lại nhìn người trên tường, ngực bị kiếm đâm thủng, chắc chắn đã chết đến không thể chết được nữa, không thể nào nhúc nhích được.

Rồi anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.

Lý A Tứ nhất thời không biết rốt cuộc mặt trời đang di chuyển hay là người chết động đậy, hoặc chỉ có trái tim của anh ta đang hoạt động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play