Bạch Kính Đình gọi người sắp xếp chỗ ở, muốn chiêu đãi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, thuận tiện bàn bạc việc chuyển nhượng cổ phần và chuyện hợp tác sau này.

Hiện tại Lý Dục Thần không hề có tâm trạng, liền nói: "Như này đi, Mộng Đình ở lại bàn bạc chuyện về cổ phần. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, hoàn toàn có thể đại diện cho tôi, ý kiến của cô ấy chính là ý kiến của tôi".

Anh muốn đi giết Đạm Đài Ngọc, bắt ảnh ma, dẫn theo Lâm Mộng Đình cũng không tiện lắm, đây là biện pháp đẹp cả đôi đàng.

Sau khi quyết định, anh hỏi phương hướng cụ thể của hai điểm dừng chân tại núi Bách Hoa và Long Môn Thiên Quan của Đạm Đài Ngọc, chuẩn bị xuất phát.

Tiêu Minh Hạc lên tiếng: "Bố, để con và cậu Lý cùng đi đi. Con muốn tự tay giết chết Đạm Đài Ngọc, trả thù cho bối"

Tiêu Sinh nói: "Đến cả bố còn suýt chút nữa mất mạng, con đi thì làm được cái gì?”

Mặt già của Tiêu Minh Hạc đỏ bừng: "Con... Vậy con làm trợ thủ cho cậu Lý, kiểu gì cũng có chút tác dụng".

Tiêu Sinh trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: 'Đạm Đài Ngọc không đáng sợ, ma công của ông ta lợi hại, nhưng cũng không phải là không có nhược điểm. Người này sợ lửa, các cậu có thể mang nhiều Phích Lịch Hỏa một chút, phá âm công của người này. Ngoài ra, trên tay ông ta có một lá cờ, có thể phóng ra oan hồn, tôi dùng võ hồn chống đỡ thì miễn cưỡng vẫn đỡ được. Thứ tôi lo lắng là cái bóng kia..."

Ông ta nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.

Từ khi Lý Dục Thần chỉ ra lối đi cho ông ta, Tiêu Sinh không hề hoài nghi cảnh giới của Lý Dục Thần.

Nhưng cảnh giới là cảnh giới, thực chiến là thực chiến.

Thấy anh còn trẻ như vậy, Tiêu Sinh vẫn hơi lo lắng, sợ anh sơ sẩy trong tình huống cấp bách.

"Cũng được, Minh Hạc con đi cùng cậu Lý đi, làm trợ thủ. Nhớ kỹ, đừng có tích mệnh!"

Tiêu Minh Hạc tất nhiên nghe hiểu lời ngầm, đáp: "Bố yên tâm đi, con đi theo cậu Lý chắc chắn sẽ làm đầu mâu tấn công, làm lá chắn cản lại, không tiếc mạng sống, nhất định giúp cậu Lý làm thịt ma đầu kia!"

Lý Dục Thần vốn không muốn để ai đi theo, nhưng bố con nhà họ Tiêu đã nói đến nước này, anh còn từ chối cũng không quá tốt.

Lúc này, anh chợt nghe thấy Bạch Phương Hưng nói: 'Đạm Đài Ngọc là ma tu, còn có một cái bóng không rõ lai lịch. Cậu Lý, mặc dù y thuật của cậu rất cao siêu, còn là Tông Sư trẻ tuổi nhất hiện tại của Nam Giang, nhưng cậu vẫn chưa biết chỗ kỳ dị của thế giới Huyền Môn. Đối phó với ma đạo, những Tông Sư như cậu cộng lại còn không có tác dụng bằng Trường Xuân Đạo Pháp. Hay là để tôi cùng đi với cậu?"

Tiêu Minh Hạc nghe mà hơi phật lòng, đang muốn phản bác, Tiêu Sinh chợt mở miệng: "Trường Xuân Đạo Pháp vô cùng huyền bí, có đạo trưởng Bạch giúp đỡ tất nhiên là tốt hơn".

Tiêu Sinh là Tông Sư Tiên Thiên đại thành võ hồn, Bắc Đẩu Võ Lâm, ngay cả Vương Sùng Tiên đều vô cùng tôn sùng ông ta. Được Tiêu Sinh tán thưởng, Bạch Phương Hưng bỗng cảm thấy mặt mũi vẻ vang, sinh ra cảm giác hãnh diện.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, lại thêm một cái đuôi.

Anh không có thiện cảm với Bạch Phương Hưng, có điều hiện tại ông ta đang chủ trì Bạch Vân Quan, còn cần ông ta dẫn đến nơi bế quan của Vương Sùng Tiên, anh ít nhiều vẫn cho ông ta chút mặt mũi.

Lúc này, ông chủ Hầu đột nhiên nhút nhát giơ tay lên: "Tôi... Tôi cũng muốn đi". Mọi người lúc này mới nhớ tới còn có một công chứng viên đang đứng đó.

Bạch Quân Đường tức giận nói: "Ông hóng hớt cái gì? Hôm nay ông đã ra đủ nổi bật, đủ để ông đi khoác lác cả đời, còn chưa đủ nghiền? Nhìn họ của những người trong phòng này đi, Tiêu, Lý, Bạch, lại nhìn xem ông họ gì? Có phải là muốn phí công chứng không? Quay đầu tôi sẽ cho chuyển cho ông hai trắm ngàn, mau cút cho tôi!"

Mặt ông chủ Hầu đỏ bừng. Ông ta cũng không biết tại sao mình sẽ lấy dũng khí nói ra câu này, nhưng chính là ma xui quỷ khiến nói ra, giống như lúc ông ta quyết tâm đứng bên phía Lý Dục Thần ở cửa Bách Thảo Đường, đánh cược cuộc đời.

"Ông Bạch, tôi biết tôi họ gì, tôi cũng không cần phí công chứng gì cả", ông chủ Hầu đáp: "Tôi khá quen thuộc với khu vực Long Môn Thiên Quan và ba sườn núi hoang dã kia, nơi đó có rất nhiều miếu hoang và mộ cổ, tôi đã đi qua rồi. Có lễ tôi có thể giúp mọi người chỉ đường".

Lý Dục Thần đột nhiên cảm thấy ông chủ Hầu hơi thú vị, mặc dù có mưu đồ, nhưng đích xác có gan.

Ở Thủ đô, anh không có người thân, không có bạn cũ, muốn xây dựng lại nhà họ Lý cũng cần mấy người tâm phúc. Người ở bên phía thành phố Hoà tạm thời không điều động được, ông chủ Hầu này là người có thể dùng được.

Dù sao thì cũng đã có hai cái đuôi vướng víu, nhiều thêm một cái nữa chẳng sao.

Mặt khác, anh đang nghĩ đến một vấn đề. Tại sao Đạm Đài Ngọc lại chọn miếu hoang tại Long Môn Thiên Quan làm điểm dừng chân?

Nghe ông chủ Hầu nói nơi đó có rất nhiều mộ cổ, anh dường như nghĩ đến điều gì đó.

Nếu Đạm Đài Ngọc đang tìm kiếm gì đó, hoặc nơi đó vẫn luôn là cứ điểm bí mật của ông ta, vậy nó chưa chắc chỉ là một tòa miếu hoang.

Lúc ấy, tác dụng mà ông chủ Hầu có thể phát huy ra có lẽ phải lớn hơn Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc rất nhiều.

Thế là anh liền nói: "Được, ông đi theo tôi".

Lời nói của Lý Dục Thần khiến mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại muốn đáp ứng yêu cầu của ông chủ Hầu.

Ngay cả chính ông chủ Hầu cũng không dám tin, đứng nơi đó sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, mặt đỏ ửng, hưng phấn đến luống cuống tay chân.

Ông ta nghe rõ cậu Lý nói "Ông đi theo tôi", ý nghĩa là chỉ cần ông ta biểu hiện tốt một chút, về sau rất có có hội sẽ đi theo sau bên người cậu Lý. Ông ta dường như đã nhìn thấy một mảnh tiền đồ tươi sáng đang trải rộng ra trước mắt ông ta, tiền đồ như gấm...

Bên trong một tòa miếu hoang sâu trong núi rừng Long Môn Thiên Quan.

Nơi này cách xa khu thắng cảnh, ít người lui tới.

Một con nai bị ném xuống mặt đất miếu hoang, tứ chi nó đã bị bẻ gấy, nằm ở đó kêu rên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play