Bạch Kính Đình nói: “Một bệnh nhân, hai người cùng chữa như thế nào? Nếu chữa khỏi thì tính là công của ai? Làm sao làm rõ được?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông chữa trước. Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ấy thì coi như ông thắng. Nếu ông không chữa được thì tới lượt tôi chữa. Nếu như: tôi cũng không chữa được thì vẫn tính là ông thắng”.
Đầu đường xôn xao bàn tán.
Điều kiện này quá bất công với Lý Dục Thần nhưng nó lại do chính anh tự nói ra.
Bạch Kính Đình nhíu mày.
Ông ta không hiểu nổi người thanh niên đứng đối diện, rốt cuộc người này phải tự tin tới cỡ nào mới đưa ra điều kiện như vậy?
Làm vậy chẳng khác nào giao vận mệnh của bản thân vào tay ông ta. Chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho người kia thì Lý Dục Thần chỉ còn nước ngoan ngoãn nhận thua.
Năm tỷ không phải là một con số nhỏ. Ngay cả Lý Vân Hoa năm xưa cũng không dám chơi bạo tay như vậy mà không đắn đo chút nào.
Bạch Kính Đình không tin một thanh niên chừng hai mươi tuổi có thể có y thuật tài giỏ
Trong số các nhánh y thuật ở Hoa Hạ, ngoại trừ nhánh Y Thánh trong truyền thuyết ra thì chỉ có nhà họ Hồ ở Tiền Đường là dám khiêu chiến với nhà họ Bạch.
Nghe nói Lý Dục Thần vẫn luôn ở Nam Giang, phải chăng anh được kế thừa y bát của nhà họ Hồ?
Bạch Kính Đình càng nghĩ càng thấy có khả năng là như vậy.
Năm đó, sau cuộc “nhị Thiên chỉ tranh”, Hồ Vân Thiên thua bố ông ta là Bạch Cảnh Thiên. Chắc chắn nhà họ Hồ vẫn không chịu phục nhưng lại không dám khiêu chiến tiếp nên mới cử người tới đây thăm dò.
Hừ! Bạch Kính Đình cười thầm, dù Hồ Sư Ước có đích thân tới đây thì cũng có là gì? Nói gì tới một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế này!
Ông ta tin chắc là như vậy nên mới nói: “Lý Dục Thần, cậu đừng có hối hận đấy!”
“Tôi chưa từng hối hận”, Lý Dục Thần đáp.
“Haha, Hồ Sư Ước truyền dạy được cho cậu bao. nhiêu kiến thức bí truyền của nhà họ Hồ mà cậu dám tự tin đánh cược với tôi thế hả?”
“Tôi không đánh cược với ông”.
“Haha”, Bạch Kính Đình cười khẩy hỏi: “Không dám à? Giờ mới hối hận có phải là hơi muộn rồi không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ý tôi là tôi không đánh cược với ông mà là đánh cược với nhà họ Bạch. Nếu như ông không chữa được thì có thể bảo bất kỳ người nào của nhà họ Bạch các ông ra chữa trị. Thậm chí, các ông có thể nhờ người thân, bạn bè tới giúp, chỉ cần ông có thể tìm ra người chữa được cho cậu ấy ở kinh thành thì đều tính là tôi thua”.
“Cậu...", Bạch Kính Đình cả gi cuồng!”
“Thật là ngông
Lý Dục Thần cười to: “Tôi muốn thắng sao cho các ông phải tâm phục khẩu phục. Bắt đầu đi”.
Bạch Kính Đình biết, xét về khí thế thì ông ta đã bị Lý Dục Thần lấn lướt. Dù cho bây giờ ông ta có đưa ra điều kiện tương tự thì cũng vẫn ở thế bị động, có nói nhiều cũng chẳng ích gì, nhất định phải đánh bại đối phương về mặt y thuật.
Bạch Kính Đình “hừ” một tiếng, chậm rãi bước tới chỗ chiếc xe đẩy tay, bỏ tấm chăn trên người bệnh nhân ra.
Con chó đứng bên cạnh nhe răng dọa sủa nhưng Đạt Ngõa ngăn lại.
“Đa Cát, không được làm ồn, đây là bác sĩ chữa bệnh cho Tang Cát”.
Con chó lập tức bình tĩnh lại, nằm bò bên cạnh bánh xe, lè lưỡi thở phì phò.
Ngay khi nhìn thấy toàn thân bệnh nhân, Bạch Kính Đình lập tức cau mày.
'Trực giác nói cho ông ta biết, người bệnh này đang nguy kịch, rất khó chữa.
Ông ta duỗi ra ba ngón tay, đè lên cổ tay của bệnh nhân, mạch đập yếu ớt gần như không bắt nổi nhưng chuyện này không thể làm khó được kỹ thuật bắt mạch tổ truyền và kinh nghiệm mấy chục năm làm nghề y của ông ta. Thế nhưng, hàng mày của ông ta vẫn càng ngày càng cau chặt lại.
Ông ta tiếp tục đi vòng sang bên kia chiếc xe đẩy tay, bắt mạch bên cổ tay bên kia của bệnh nhân.
Đầu đường im phăng phắc.
Mọi người đều nín thở. Điều làm bọn họ căng thẳng không phải là tình trạng của bệnh nhân hay thực lực của bác sĩ.
Điều bọn họ quan tâm nhất là năm tỷ sẽ rơi vào tay người nào, cứ như thể hiện tại năm tỷ ấy đang lơ lửng ngay trên đầu, đè bọn họ ngạt thở vậy.
Bạch Kính Đình bắt mạch xong, hàng mày vẫn không thể giãn ra nổi. Sau đó, ông ta đi về phía đầu bệnh nhân, muốn đưa tay vạch mí mắt của cậu ấy lên kiểm tra.
Thế nhưng, bên trong hốc mắt trũng sâu của bệnh nhân không có tròng mắt mà chỉ có hai cái lỗ đã kết vảy.
Bạch Kính Đình nhìn về phía Đạt Ngõa, hỏi: “Mắt của cậu ấy bị sao vậy?”
Đạt Ngõa nói: “Hồi nhỏ, lúc đi chăn gia súc, Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt”.
Đạt Ngõa kể đầy bình tĩnh, như thể đây chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
đam mỹ hàiThế nhưng mọi người lại cảm nhận được đằng sau sự bình tĩnh ấy là nỗi lòng xót xa, bưồn bã của một người mẹ suốt mười mấy năm trời.
“Tội nghiệp quái”
Lòng trắc ẩn khiến mọi người cảm thấy câu trả lời của người mẹ càng thêm buồn bã, cứ như thể người bị chim ưng mổ mù mắt chính là con của họ.
Thế nhưng, nỗi buồn này quá yếu ớt và bất lực khi ‹ị_ đứng trước câu trả lời bình tĩnh của người mẹ.
“Vậy cậu ấy đổ bệnh từ khi nào?”, Bạch Kính Đình hỏi tiếp.
Đạt Ngõa đáp: “Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt vì bảo vệ một con rắn. Đức Tulku trên chùa nói rằng Tang à{ Cát có lòng đại từ đại bi nên giữ thằng bé lại trong chùa. ;Bốn năm trước, trong lúc làm việc trong chùa, thằng bé lỡ tay đánh đổ chiếc trường minh đăng để trước pho tượng Phật, thiêu chết cóc thánh của chùa. Bắt đầu từ dạo đó, sức khỏe của thằng bé càng ngày càng tệ hơn”.