Sơn trang Hồng Vũ tại Kim Lăng là trụ sở chính hiệp ội võ đạo Giang Đông.

Cả tòa trang viên được xây dựa lưng vào núi, mấy †oà kiến trúc giả cổ thấp thoáng giữa bóng cây cổ thụ che trời.

'Trong trang viên có Diễn Võ trường rộng rãi, mơ hồ nghe được tiếng la của người luyện võ.

Bảo vệ cửa sơn trang trông thấy một người trẻ tuổi xuất hiện ở cổng.

Anh ta dụi dụi mắt, không chắc chắn người trẻ tuổi này đến từ lúc nào và phía nào.

Thật là đáng chết, không tập trung. Nếu bị mấy nhân vật lớn bên trong kia biết được, không tránh khỏi chịu một hồi khiển trách.

"Này, làm cái gì đấy?", trong lòng bảo vệ khó chịu, giọng điệu không được tốt.

"Đến giết người", người trẻ tuổi nói.

"Cái gì?", bảo vệ còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cậu lặp lại lân nữa?"

"Giết người".

Giết người? Cậu muốn giết ai?"

"Hoàng Phủ Hiền. Nghê Hoài Kỳ. Hầu Khuê Đông.

Còn nữa, ai chắn tôi, tôi giết người đó".

Bảo vệ sửng sốt, rồi đột nhiên cười như điên.

Đây là câu chuyện buồn cười nhất anh ta nghe được trong năm nay.

Một người trẻ tuổi xách một thứ đồ màu đen thoạt nhìn có điểm giống kiếm trong tay, chạy đến cổng sơn trang Hồng Vũ nói muốn giết người.

"Nhóc kia, cậu biết đây là nơi nào không?" "Đây là sơn trang Hồng Vũ!"

Bảo vệ tự hỏi tự trả lời, lúc nói ra bốn chữ sơn trang Hồng Vũ, khuôn mặt anh ta tràn ngập tự hào.

Như thể làm bảo vệ tại nơi này cao cấp hơn bảo vệ ở chỗ khác.

"Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông! Biết hiệp hội võ đạo không? Mấy cái tên cậu vừa nói ra, biết là người nào không?"

Bảo vệ nhìn anh, ánh mắt lóe lên vài phần đáng thương.

"Tông Sư! Là Tông Sư đó biết không? Tông Sư không thể nhục! Dám nhục, hẳn phải chết! Đặc biệt là Hoàng Phủ Tông Sư, thế mà cậu dám gọi thẳng tên của ông ấy! Còn nói muốn giết bọn họ! Cậu chắc chắn phải chết! Hahahaha..."

Tiếng cười của anh ta đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đơ.

Tiếp đó, thân thể anh ta chia thành hai nửa, đổ sang hai bên, âm ầm ngã xuống đất.

Sơn trang Hồng Vũ là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo, trong đó quanh năm có Tông Sư trấn thủ. Bảo vệ ở cửa đương nhiên không phải là bảo vệ tầm thường, mà đều là võ giả, tối thiếu là Ám Kình trở lên mới có tư cách.

Lý Dục Thần dùng một kiếm chém bảo vệ.

Khiến một bảo vệ khác bị dọa sợ.

Người kia thấy đồng nghiệp chết thảm, lại thấy Lý Dục Thần đi về phía mình, bèn rút ra một con dao ba cạnh từ trong con lăn cao su, tay cầm run run rẩy rẩy, chỉ vào Lý Dục Thần quát lớn.

“Cậu... Cậu làm gì? Đừng có tới đây!"

Lý Dục Thần không dừng lại, từng bước lại gần.

Bảo vệ nắm dao găm quân đội trong tay nhưng không dám tấn công, chỉ có thể lùi lại, không ngừng lặp lại: "Cậu đừng tới đây!"

Lui lại mấy bước đã đến chân tường, không thể lùi thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play